Đệ tử chưa xuất Cốc hiện giờ có hơn trăm người, thế hệ đệ tử cùng thời với Tuyền Hằng và Tần Vô Song có mười người. Tuyên Hằng lớn nhất, Tần Vô Song nhỏ nhất. Các trưởng lão đều rất vui khi Tuyên Hằng đưa Tần Vô Song hồi Cốc, các đồ đệ cuối cùng cũng biết người Đại sư bá nhung nhớ hai mươi năm là ai, không ngờ lại là tiểu sư cô xinh đẹp này.
Thiệu Tình nhập Cốc trễ nhất, tuổi cũng nhỏ nhất cho nên nàng trở thành tiểu sự muội. Các sư huynh vô cùng nhiệt tình với nàng, còn những sư tỷ tính tình tốt cũng nể nàng vài phần, còn những người khó chịu thì mặt nhăn mày nhó với nàng.
Thiệu Tình vừa vào Cốc liền bái Tuyên Hằng làm sư phụ, Tuyên Hằng thân là cốc chủ của Bách Hoa Cốc, là chưởng môn của môn phái, đệ tử dưới trướng của hắn đều là người nổi bật. Thiệu Tình mới mười sáu, võ nghệ thì bình thường lại có thể trở thành đệ tử chân truyền của cốc chủ, điều này khiến cho bao người nghiến răng tức giận, nam nhân còn có thể quan tâm đến nàng nhưng những nữ nhân thì vô cùng khó chịu.
Quý nữ trong kinh thành cũng chán ghét sự tồn tại của nàng, cho nên đến Bách Hoa Cốc rồi mọi chuyện cũng không có gì thay đổi, nàng chẳng thèm để bụng. Thiệu Tình không có nhiều bằng hữu, hợp thì chơi, không hợp thì thôi, nàng cũng không thấy ai có thể hợp với nàng hơn Tân An và Nùng Nùng.
Thiệu Tình siêng năng luyện võ, như thể luyện cho đủ mười mấy năm hoang phí của nàng. Giờ đây thời gian nàng làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sáng vừa thức dậy liền theo chúng đệ tử tập luyện, sau giờ Ngọ thì được Tuyên Hằng chỉ dạy, tiếp đó lại tập luyện cùng với các sư huynh, ban đêm đi ngủ sớm, đời sống sinh hoạt vô cùng phong phú, nàng cực kỳ hài lòng với hiện tại.
Chỉ là vài lúc đêm khuya thanh vắng, đôi lúc nàng nhớ đến Lận Chước, nhớ những thứ tốt đẹp hắn dành cho nàng, những lúc như vậy, trái tim nàng lại yếu ớt, nàng nghi ngờ quyết định của mình. Hơn nữa nàng cũng muốn hắn, bàn tay nàng nhịn không được đưa xuống giữa hai chân, một ngón tay thọc vào rút ra mị huyệt ướt át, một ngón xoa xoa hạt châu mẫn cảm, nhờ vậy thân thể nàng được thỏa mãn một chút, nhưng tinh thần vẫn trống rỗng.
Hôm nay là trung thu, Bách Hoa Cốc làm một buổi dạ tiệc trung thu.
Tuyên Hằng ngồi ở vị trí chủ tọa, Tần Vô Song phóng khoáng ngồi bên cạnh. Từ dáng ngồi thân mật của hai người, Thiệu Tình biết gút mắt giữa hai người đã được mở, nàng lấy làm vui mừng, nhưng khoảng trống vắng trong lòng cũng vì vậy mà lớn hơn.
Trước đây nàng luôn muốn mẹ mình được hạnh phúc, hiện giờ nhìn thấy nét hạnh phúc trên gương mặt mẹ, nàng không thấy hài lòng như tưởng tượng, nàng nghĩ đến bản thân cho nên mới không thấy thỏa mãn.
Thiệu Tình ngẩn ngơ cầm chén rượu lên uống một mình, trong khoảnh khắc đó nàng nhìn thấy Lận Chước giơ chén rượu về phía nàng, nàng cũng nở nụ cười nâng chén rượu lên.
“Sư muội, đêm nay là trăng tròn đoàn viên, sư cô và sư muội đều quay về, nếu lão cốc chủ và cốc chủ phu nhân còn sống nhất định sẽ rất vui, phải uống ba chén lớn mới được!”
Thiệu Tình không muốn gây sự chú ý cho nên không ngồi ở chỗ Tuyên Hằng chuẩn bị cho, ngược lại nàng ngồi phía cuối chung với những đệ tử khác, bối phận nàng nhỏ nhất đương nhiên nàng ngồi ghế sau cùng.
Mấy sư tỷ trước nay không có giao tình gì đến kính rượu nàng, nàng có thể cự tuyệt, nhưng nàng không muốn gây phiền phức.
“Ta kính mọi người!” Thiệu Tình giơ chén rượu lên, uống cạn. Mỗi khi chén nàng cạn đáy, các sư tỷ lại rót đầy chén của nàng, qua một lúc như vậy, cho dù tửu lượng Thiệu Tình có cao đi chăng nữa thì trên mặt cũng xuất hiện màu hồng phấn.