Truyện này ăn cắp của Trích Tinh Lâu
Thiệu Tình ăn xong mì trường thọ, nàng cũng dùng thêm chút thức ăn, sau đó nàng đến nhĩ phong để tắm rửa, cuối cùng, mặc lên bộ trung y đỏ thẫm. Nàng ngồi trên giường hỉ chờ đợi, Tử Câm Và Tử Ninh đã lấy lạc và hạt sen đi rửa sạch, sau đó trải lên khăn hỉ long phượng.
Hai người ngồi ở cạnh giường, châm đèn đọc thoại bản đang thịnh hành nhất. m thanh của Tử Câm giòn giã, đọc thoại bản vô cùng sống động. Thiệu Tình và Tử Ninh lắng nghe câu chuyện giai nhân lâm li bi đát, thời gian cũng vì vậy trôi qua rất nhanh
Ước chừng qua một canh giờ, Lận Chước đã trở lại, buổi tiệc nhanh hơn những gì nàng nghĩ.
Lúc cánh cửa mở ra, Tử An và Tử Câm thức thời lui xuống. Nữ quan nghi lễ đang định đi vào thì bị Lận Chước đuổi ra. Theo lý mà nói thì Thái tử thành hôn, mọi động tĩnh của đêm đó đều được ghi lại cẩn thận. Nhưng Lận Chước không muốn người khác nghe bất cứ động tĩnh nào, tiếng rên của Thiệu Tình chỉ có mình hắn mới được nghe, cho dù là nữ quan cũng không được.
Lận Chước có tầm ảnh hưởng lớn, những nữ quan không dám ở lại, rất nhanh, trong cung điện to lớn chỉ còn lại hai người, phu thê tân hôn, ánh mắt nhìn nhau không giống như lúc trước, nó mang theo chút mới mẻ, một chút hưng phấn, cùng với cảm giác thân mật nói không nên lời.
“Ta còn tưởng chàng sẽ về trễ!” Hai người đều căng thẳng, không giống như đôi tình nhân đã ở chung nửa năm, mà trông giống như đôi tân phu thê.
“Không muốn Thái tử phi phải chờ Cô!” Ánh mắt Lận Chước ôn nhu lưu luyến, khiến Thiệu Tình đỏ mặt.
“Sao đột nhiên lại nói vậy?” Thiệu Tình cảm thấy Lận Chước hơi là lạ, thái độ hôm nay của hắn rất khác ngày thường, vô cùng câu nệ, vô cùng cẩn thận.
“Là đêm động phòng, cho nên ta rất mong chờ!” Ánh mắt Lận Chước không thể rời khỏi Thiệu Tình. Hắn biết nàng xinh đẹp, nhưng đêm nay hắn cảm thấy nàng đẹp đến mức hắn không thể rời mắt được.
“Điện hạ uống nhiều lắm phải không?” Dù chỉ có một canh giờ nhưng Lận Chước uống rất nhiều. Ngôn Ngai Như và thuộc cấp lôi kéo hắn uống liên tục, Lận Chước cũng uống chung với những người của Bách Hoa Cốc, những đệ tử kia được sư phụ ra lệnh rót cho hắn rất nhiều.
Lận Chước đang rất vui nên ai đến mời hắn cũng không cự tuyệt.
Canh giải rượu được đặt trên bếp lò, Thiệu Tình xuống giường, rót cho hắn một chén: “Điện hạ uống chút canh giải rượu đi!”
truyện được edit và đăng tại trichtinhlau.com, nơi khác đăng đều là ăn cắp bản edit
Lận Chước vẫn nhìn Thiệu Tình không rời, chớp mắt cũng không nỡ.
Cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của hắn, chỉ thiếu một bước trong lễ Chu Công.
Chu Công là người phò tá Thiên tử chế định lễ giáo, nhận thấy cần phải chế định lễ nghi trong việc cưới xin cho thống nhất. Ông đề cập đến bảy bước trong hôn sự gồm: Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Trưng, Thỉnh Kỳ, Thân Nghênh, Đôn Luân. Đôn Luân là sau khi bái đường xong đi vào động phòng, làm chuyện vợ chồng.
Sau khi rửa mặt qua loa, Lận Chước vội đến cái giá cạnh giường: “Để Thải tử phi phải đợi lâu!” Hắn dịu dàng nhìn nàng, khoé miệng mím cười: “Đây là lần đầu tiên, thỉnh Thải tử phi chỉ giáo nhiều hơn!”
Thiệu Tình nâng mi mắt, nàng cảm thấy mỗi chữ Lận Chước nói ra nàng đều hiểu, nhưng nghe ra lại có chút kì lạ, nàng ngẫm nghĩ trong chốc lát liền hiểu ra thâm ý bên trong lời của Lận Chước.
Truyện này ăn cắp của Trích Tinh Lâu
Nàng biết Lận Chước vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng, hắn giận bản thân mình lúc trước không thể đối đãi tốt với nàng, cướp đi giọt máu đầu của nàng một cách bừa bãi, không dành cho nàng chút dịu dàng tôn trọng nào.
Nghĩ đến đó, hiện giờ hắn muốn bù đắp tiếc nuối trong lòng nàng cũng muốn bù đắp hối hận trong lòng hắn.
Nếu mà nói, nàng hoàn toàn không để bụng những hành động lúc trước của hắn thì là nói dối, có cô nương nào muốn mình bị đối xử qua loa như vậy?
“Thỉnh xin Điện hạ thương yêu nhiều hơn!” Thiệu Tình cũng phụ hoạ theo lời hắn, nàng thoáng cúi đầu thẹn thùng.
Lận Chước lại gần Thiệu Tình, lấy một vài sợi tóc của nàng, kết với tóc của mình thành nút kết.
“Kết tóc phu thê, ân ái không rời!” Hắn nói xong, lấy ra một cái kìm cắt, cắt kết tóc, rồi đặt kết tóc vào túi thơm đã chuẩn bị trước, hai người cùng treo túi thơm lên đầu giường.
Lận Chước đứng dậy, mang theo thái độ thành kính đặt nhẹ Thiệu Tình nằm xuống giường. Hắn cởi đồ trên người nàng ra, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ ngọt ngào, động tác dịu dàng không thể ngờ được.
Thiệu Tình cũng cởi bỏ trói buộc trên người hắn, bàn tay hai người vuốt ve trên thân thể đối phương, như đã quen thuộc từ lâu.
Nụ hôn nhẹ nhàng trở nên cuồng nhiệt, Lận Chước tách đôi môi nàng, hấp thu hương thơm của hơi thở nàng, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương. Nàng cũng đáp lại nhiệt tình, hai người vừa hôn vừa vuốt ve nhau, động tác dịu dàng nâng niu, cảm giác này rất thoải mái, giống như nằm trên thảm bông mềm mại, được bao bọc bởi sự ấm áp và dịu dàng.
Nụ hôn vừa dứt, bốn mắt giao nhau, tình ý dạt dào. Môi Lận Chước dán lên mạch đập trên cổ nàng mút nhẹ, hơi thở nóng rực của hắn phả lên làn da non mềm của nàng, Thiệu Tình khẽ rên, đôi tay quàng lên cánh tay rắn chắc của hắn, hông nàng hơi nâng lên, hắn cảm nhận được côn th*t bừng bừng khí thế đang chống lên chiếc bụng nhỏ của nàng. Bụng dưới của Thiệu Tình nóng lên, xuân tình tiết ra, miệng nàng phát ra tiếng rên, đôi tay ôm xuống vòng eo gầy của hắn.
“Thái tử, thiếp muốn!” Nàng chủ động nâng eo mình, Lận Chước ngẩng đầu nhìn nàng.
“Vậy thì nghe theo nàng…Tình Tình…từ đây về sau ta sẽ yêu thương nàng, sẽ không để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào!” Vừa dứt lời, hắn động thân, trụ thịt cứng ngắc đi vào vừa vườn hoa ẩm ướt, được tầng tầng lớp lớp bánh bao thịt quấn chặt, hai người rên lên, vô cùng sung sướng.
Lận Chước bắt đầu dùng sức thúc hông, tiếng nước nhẹp nhẹp vang lên, mỗi lần như vậy côn th*t đều đâm đến nơi sâu nhất, đâm cho Thiệu Tình mềm nhũn cả người ra.
“A…sướng quá đi mất….ưm…!” Nàng ngửa đầu rên rỉ, hưởng thụ khoái lạc bên trong cơ thể, thỏa mãn niềm sung sướng trước nay chưa từng có.
Đây là lần đầu tiên bọn họ giao hợp với thân phận là phu thê, hai trái tim hạnh phúc kết thành phu thê có nhiều lạc thú hơn thường ngày. Tay Thiệu Tình vuốt ve trên người Lận Chước, cảm giác thân thể hắn rất gầy, hắn giống như con mèo cọ lên cổ nàng. Lúc tay nàng lướt lên vai hắn, hắn liến bắt lấy tay nàng, cùng đan mười ngón vào nhau, rồi cúi đầu mổ lên môi nàng từng chút một, hắn nhìn thấy ánh nước trong mắt nàng.
“A Chước, ta yêu chàng!” Lời yêu này của nàng quả thực khiến trái tim hắn tan chảy. Lận Chước tăng tốc, khoái cảm tích tụ từng chút, đến một thời điểm Thiệu Tình không thể chống cự được nữa: “A…ưm….ta muốn ra…” Thiệu Tình nức nở rên lên, cơn sướng điên dại cùng với hạnh phúc làm cho đuôi mắt nàng đỏ lên.
Cao trào ập đến, mị huyệt bắt đầu co rút không ngừng, tầng tầng lớp lớp mị thịt thi nhau xoắn chặt, làm cho Lận Chước như muốn buông bỏ vũ khí đầu hàng. Hai người cùng lên đỉnh, những cú thúc mạnh bạo cuối cùng, đánh lên cửa tử cung, rồi bắn tinh dịch lên đó.
Lận Chước vẫn còn chậm rãi ra vào, khoái cảm vẫn dây dưa không dứt, dư vị quanh quẩn cơ thể.
Sau một hồi dây dưa, hai người không cầm lòng được lại hôn sâu lần nữa, môi lưỡi quấn quít lấy nhau giống như trái tim của hai người.
Đêm nay vẫn còn dài, hai người chiến đấu không ngừng, cho đến khi giọt sáp cuối cùng cháy hết, hai người mới chìm vào giấc ngủ.
Tương lai sẽ có rất nhiều sóng gió, nhưng chỉ cần nắm chặt tay đối phương, thì cho dù có chuyện gì cũng sẽ bước qua được, cho đến khi bạc đầu cũng không buông tay.
Tìm nàng trăm lần trong thiên hạ, lần cuối ngoảnh lại, chớp mắt đã vạn năm.
—Hoàn chính văn—