Nàng đặc biệt lấy lòng Thái hậu, tiếp đó là Ngọc Hàm công chúa mới có được hôn ước này, vì thế nàng cực kỳ vui mừng. Lúc trước nàng thỉnh thoảng mới tiến cung, sau Hoàng hậu cho nàng Ngọc bài, nàng mới ra vào hậu cung như hậu viện nhà mình.
Có được nhiều cơ hội tiếp cận Lận Chước nàng lại càng không thoả mãn, vì vậy nàng bắt đầu lấy lòng chưởng sự ở Đông Cung, từng bước từng bước bắt đầu khống chế nội vụ Đông Cung, tự tỏ ra mình là nữ chủ nhân của Đông Cung, người ngoài cũng tin như vậy. Lận Chước cũng chẳng thèm mở miệng giải thích, dần dà tự bản thân nàng cũng tin là vậy.
Lúc Tu ma ma bị đuổi ra khỏi cung, nàng vô cùng bàng hoàng, nàng cảm thấy hình như Lận Chước đã nhận ra điều gì đó. Nàng muốn sắp xếp người khác vào Đông Cung, nhưng chưởng sự mới dầu muối đều không ăn, canh giữ Đông Cung kín bưng như cái lồng sắt, tin tức bên ngoài không vào được, bên trong không lọt ra ngoài.
Nàng muốn biết tình hình của Ngôn Thiệu Tình, khó khăn lắm mới biết được thông qua thủ hạ của Ngôn Quốc Công. Lận Chước sủng Thiệu Tình quá mức, chỉ mới hơn nửa tháng thuộc hạ của Lận Chước đã khuyên hắn, thậm chí đề nghị, nếu thân thể hắn có chuyển biến tốt thì hãy bàn đến hôn sự này, nạp thêm mấy Nhũ Nhân nữa tiến cung.
Điều này khiến Ngôn Khinh Linh lo lắng, trước kia nàng cũng biết Lận Chước không có khả năng chỉ có một mình nàng, thuộc hạ khuyên Lận Chước nạp thêm người nàng cũng không có ý kiến, nhưng khi nàng biết được Lận Chước sủng ái Thiệu Tình, trái tim nàng như có ai đó cắt xẻo.
Nàng quá hiểu Lận, trước giờ hắn đều vô tình, nếu thể hiện sủng ái, thì đó là đang để tâm.
Cửa Đông Cung không mở, cho đến khi bên trong truyền đến một trận la hét thất thanh, cửa bên hông mở ra, mấy đại nội thị vệ đẩy Tiểu Xuân Tử ra.
Đại nội thị vệ đứng đầu mặt mày lạnh băng nhìn Ngôn Khinh Linh: “Điện hạ có lệnh, nếu Ngôn nhị tiểu thư thích nô tài này vậy thì thưởng cho ngài!” Tiểu Xuân Tử bị đẩy ngã đến trước mặt Ngôn Khinh Linh.
“Ngôn nhị tiểu thư, ngài nhất định phải thương xớt nô tài, hãy mang nô tài đi đi, nếu không nô tài không thể ở trong cung này mất!” Tiểu Xuân Tử khóc lóc thê thảm túm chặt góc váy Ngôn Khinh Linh.
Ngôn Khinh Linh cắn môi dưới, cắn mạnh đến mức xuất hiện tơ máu, nàng hung hăng đá Tiểu Xuân Tử ra, váy này của nàng có giá trị liên thành, nào để cho bàn tay dơ bẩn của nô tài bám vào.
“Điện hạ không còn điều gì muốn nhắn nhủ với ta sao?” Ngôn Khinh Linh còn một chút hy vọng.
Giọng nói của đại nội thị vệ lạnh lùng đánh tan mọi tơ tưởng của nàng: “Điện hạ đang dùng bữa cùng Ngôn đại tiểu thư, không muốn ai quấy rầy, chỉ muốn nô tài nhắn với Ngôn nhị tiểu thư…”
Đại nội thị vệ cười lạnh: “Đông Cung không phải là cái chợ phía đông, mà muốn đến thì đến, lần sau phải trình thẻ bài trước, khi nào duyệt mới được vào. Nô tài còn quay về phục mệnh, thứ cho không tiễn xa được, cáo từ!”
Từng câu từng chữ đánh mạnh lên trái tim Ngôn Khinh Linh, khí huyết toàn thân nàng lạnh ngắt, trong đầu hiện lên: Hỏng rồi!
Chẳng lẽ Lận Chước đã biết?
Là Ngôn Thiệu Tình nói sao?
Sao ả ta dám?
Ngôn Khinh Linh cắn móng tay, khi nàng lo lắng nàng hay làm vậy.
Không được, nàng phải tìm cơ hội gặp mặt Ngôn Thiệu Tinh, để nhắc nhở cho ả ta biết!
Nghĩ đến đây, Ngôn Khinh Linh xoay người rời đi, nàng không ra khỏi cung mà mang theo hộp thức ăn tiến đến cung Phượng Nghi, nàng không biết rằng từng cử chỉ thất thố của mình đều được ám vệ theo dõi, sau đó bẩm báo lại toàn bộ cho Lận Chước nghe.