Lần này Thành thượng xuống tay tàn nhẫn với Thái tử, để một hoàng tử có thân phận cao quý như vậy thẩm vấn, trong hoàng thất nào có chuyện thủ túc tình thâm? Hắn giao cây đao sắc bén vào trong tay Thọ Vương, mặc kệ Thái tử có bị oan hay không, phần lớn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lòng Thiệu Tình nôn nóng vô cùng, nhưng sau khi Ngôn Ngai Như về phủ, hai huynh muội thức trắng đêm để bàn bạc, một lần nữa Ngôn Ngai Như bảo đảm, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Thái tử, lần này hắn cố tình làm vậy.
“Đại muội, Thái tử vì muội đã hao tốn biết bao nhiêu tâm tư!” Từ nhỏ hắn đã ở chung với Lận Chước, hắn không thể nào ngờ được Lận Chước lại thâm tình đến vậy.
Bọ ngực bắt ve, chim sẻ chờ sẵn, còn Lận Giác trở thành thợ săn, ngay cả Hoàng Hậu cũng nghĩ như vậy, nhưng không thể ngờ mọi chuyện lại đi ngược với suy nghĩ của mọi người. Lận Giác hăng hái điều tra, sau khi lấy lời khai, câu chuyện lại xuất hiện tình tiết khác.
Vốn dĩ Quý Phi lấy thân phận là người bị hại kêu khóc không ngừng, mất đi hai hoàng tử, Lận Hiền cũng có chút xót thương cho nàng, hắn còn ngồi lại trong cung nàng suốt một canh giờ, an ủi dỗ dành. Quý phi muốn giữ Lận Hiền ở lại, nhưng khi dương v*t hắn cắm vào trong cơ thể nàng, thì bụng nàng đau quặn lại còn xuất huyết. Sau khi thái y chẩn đoán, thì mới biết trong bụng quý phi đang mang long chủng, đã hơn ba tháng, vì thai chưa lớn lại liên tục ra huyết nên quý phi nhầm lẫn đó là nguyệt tín, nên không phát hiện có hài tử.
Trai già đẻ ngọc vốn không phải chuyện dễ dàng gì, lại phải chịu đả kích, Quý phi phải nằm trên giường điều dưỡng, mặc kệ mọi chuyện. Những tưởng rằng Quý phi sắp phục sủng nhưng kết quả của Tam Tư hội thẩm lại đày nàng xuống đáy tuyệt vọng.
Nguyên nhân cái chết của Lận Thuỵ là vì y tự làm tự chịu, Lận Du không màng đến tình cảm huynh đệ, phái thích khách ám sát Lận Thuỵ. Lúc đó Lận Du vẫn chưa động thủ, Lận Thuỵ chết vì bẫy hắn đặt ra. Lận Thuỵ và Lận Du đều nổi sát tâm, lúc ở trì săn, vì sự an nguy của các Hoàng tử cho nên những con mồi lớn đều được cho ăn no. Trước buổi trì săn, những con linh dương được con người nuôi dưỡng sẽ lùa vào trong Cốc trước, rồi cho mãnh thú ăn no, như vậy hung tính của nó sẽ không lớn. Tuy Nhiên, Lận Thuỵ đã chuẩn bị mấy con gấu mù, bỏ đói nó vài ngày, rồi dùng đao làm nó bị thương khiến cho thú tính bộc phát. Vừa đói vừa bị thương, mấy con gấu to lớn liều mạng vùng vẫy.
Lận Thuỵ thả gấu mù lại lần đội quân của Lận Du, cùng lúc này Lận Du phái thích khách ra, Lận Thuỵ không kịp thoát thân, thị vệ bên người hai Vương gia tàn sát lẫn nhau không còn một mạng. Lận Thuỵ bị gấu mù cắn chết, Lận Du cũng không khá hơn, vị cào một đường lên mặt, phá tướng, từ đây về sau không thể nào làm trữ quân được nữa.
Lận Hiền muốn dùng hai nhi tử này để đả kích Lận Chước, y cho bọn chúng rất nhiều quyền lực, y nên từ từ mưu tính mới phải nhưng y lại quá nóng vội, giao cho hai hoàng tử không có đầu óc để giờ đây một người chết một người rơi vào tàn kịch.
Song, khi điều tra sâu hơn thì lại tra ra được Lận Thuỵ, Lận Du cùng với mẫu tộc của Quý Phi lén lúc dưỡng tư binh, đây khác nào to gan làm loạn? Chuyện này không đơn giản là phạm vào quốc pháp mà còn cho thiên hạ biết Hoàng đế bất tài thế nào cho nên mới để sủng phi dưới tay mình nuôi dưỡng tư binh.
Nhất thời Liên gia chấn động, mặc kệ là nhánh chính hay nhánh bên, xét nhà bắt giam, Lận Giác vì vậy mang trên mình mỹ danh “thiết diện vô tư”.
Hắn phụ trách dẫn binh đi xét nhà, trong đó bao gồm cả ngoại tộc của hắn, cả nhà vị hôn phu của hắn, Liên gia là mẫu tộc của Nguyên hậu và Đương kim hoàng hậu.
Dòng chính không tham gia nuôi dưỡng tư binh, nhưng lại bị liên lụy, hơn phân nửa gia tài bị tịch thu, gia chủ bắt từ quan, con cháu làm quan trong triều thì bị lưu đày ra biên ải nắm giữ chức quan nhỏ nhoi, đều là quan dưới lục phẩm.
Mẫu tộc của Quý phi không may mắn như vậy, nam tử thành niên đều bị trảm, trẻ chưa lớn và nữ quyến thì bị lưu đày cách xa ba ngàn dặm.
Quý phi kéo lê thân thể quỳ ba ngày ba đêm chỉ xin được ban rượu độc, để cho phụ huynh được chết toàn thây. Nhưng sau ba ngày, hài tử trong bụng nàng chịu không nỗi, Quý phi bị mẫu tộc liên luỵ không thể giữ lại được con vua, bị biếm thành Dung quý nhân, ở hàng tam phẩm không nói, nàng đường đường là chủ nhân của một cung nay phải dời đến thiên điện, đời này của nàng xem như bỏ, không thể phục sủng được nữa.
Theo manh mối điều tra ra chân tướng, Lận Chước được thả, tâm trạng Lận Hiền vô cùng phức tạp. Hai huynh đệ kia gây ra động tĩnh lớn đến vậy, hắn không tin trưởng tử ranh ma của mình không biết gì. Là Lận Chước mặc kệ hai huynh đệ kia đánh nhau, đứng trên núi xem hổ đấu. Lận Hiền thiệt hại hai hoàng tử hắn sủng ái nhất, trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng.
Ý đồ của Lận Chước thật đáng chết! Lận Hiền muốn mắng to tên nghiệp chướng này, thậm chí muốn phế truất thân phận Thái tử của hắn, nhưng y không thể, nếu y làm vậy sẽ bị người đời khinh thường. Y nhớ đến thỉnh cầu của Lận Chước, Y sẽ không để hắn được như ý, để hắn cầu mà không được!