Nhưng không sao, tương lai có thể bày mưu lập kế được.
Hiện tại rời thành đến biệt trang dưỡng thương, Lận Chước không gióng trống khua chiêng, bên ngoài xe trang bị 12 người đội Vũ Lâm Quân cùng với cận vệ của Thái tử do Lâm Nguyên Cẩn dẫn đầu, tổng cộng 24 người.
Khoác lên vẻ ngoài chất phát, nhưng bên trong xe ngựa vô cùng xa hoa lộng lẫy. Xe ngựa này được thợ khéo tay nhất chế tạo ra, xe chạy vững vàng, cách âm tốt, không giống những chiếc xe khác, bên trong có thể nghe được tiếng lộc cộc vang lên, còn bên ngoài thì không nghe được gì từ bên trong.
Xe ngựa thiết kế có hai cửa đi vào, đằng trước bày bộ bàn ghế, phía sau đặt một chiếc giường, một chiếc bàn trà và mấy ngăn tủ.
Trên bàn trà đặt một đĩa trái cây và một ấm trà ngon, còn có lò Tì Hưu, bên trong có chút hương Thuý Vân Long Tường, khói hương lượn lờ giống như bóng dáng của con rồng đang bay, làn khói kéo dài lâu tan trong không khí, đây là loại hương Lận Chước vô cùng yêu thích.
“Đừng làm loạn, còn đang ở trên xe đó!” Lận Chước ôm Thiệu Tình, bàn tay đi vào trong cổ áo nàng thám thính, sau đó xoa bóp nhũ hoa mềm mại bên trong.
“Nàng sợ cái gì? Sợ người khác nghe thấy sao? Cô không sợ!” Dục vọng của Lận Chước vô cùng đơn giản. Sau khi Tiên hoàng băng hà, dục vọng của hắn là quyền lực, còn hiện tại dục vọng của hắn là nàng. Những thứ mà hắn muốn có được, trước đây hắn luôn nắm thật chặt.
Lòng bàn tay cọ xát da thịt non mềm, bề mặt da thịt thu hút người khác động tình. Lận Chước cảm giác thân thể Thiệu Tình run lên, hắn mạnh mẽ cởi quần áo nàng, ấn nàng lên giường phía sau.
Đôi chân dài của nàng bị tách ra, lộ ra mép thịt mập mạp. Nơi này cho dù bị hắn chà đạp cả ngày lẫn đêm nó vẫn xinh đẹp mịn màng như cũ. Chỉ là chiếc màn thầu trắng trẻo tựa như phồng lên một chút, đó là biểu hiện sau khi nhận mưa móc đều đặn.
Lận Chước nhìn cánh cửa non mềm đầy đặn kia, có một chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm, nhưng thời khắc này đây trong lòng hắn như thể có một khát vọng chôn sâu muốn làm chuyện này.
Lận Chước quỳ gối trên mặt đất, mỹ mạo anh tuấn lại gần hai chân nàng.
Thiệu Tình nhìn thấy hành động của hắn liền kinh hãi, tiểu huyệt đáng yêu kia cũng hoảng sợ đến mức mấp máy co rút lại.
“Điện hạ, ngài muốn làm gì?” Chẳng lẽ là như những gì nàng đang nghĩ?
Chiếc lưỡi nóng ướt của Lận Chước gần như đã để lại dấu vết trên khắp người nàng, đặc biệt những ngày gần đây, hắn rất thích mút mạnh, để lại dấu vết hoan ái rõ ràng hơn.
Nhưng chỗ kia, hắn chưa từng lướt qua.
“A…Đừng…a….bẩn…” Nơi tư mật của nữ nhân bị đầu lưỡi hắn quét qua, hai chân Thiệu Tình căng cứng, nàng căng thẳng đến độ muốn bật khóc.
Dòng điện từ đầu lưỡi hắn chạm vào nơi đó của nàng nhanh chóng truyền khắp cơ thể, khiến toàn thân nàng tê dại. Đầu lưỡi kia dừng lại trên hạt trân châu đang dựng thẳng đứng, Thiệu Tình cảm thấy ở sâu trong huyệt có gì đó châm chích ngứa ngáy, vừa trống trải vừa hưng phấn nhưng lại có chút sợ hãi.
Cảm giác vừa xa lạ vừa kích thích này làm cho tiểu huyệt bên trong cánh môi phun nước ra.
Nàng muốn kẹp hai chân mình lại, nhưng Lận Chước đã ngăn nàng, bàn tay đè ở bắp đùi non, da thịt trắng nõn tản ra theo những ngón tay của hắn, xung quanh hiện lên màu hồng nhạt.
Lận Chước liếm qua liếm lại vài cái, Thiệu Tình nức nở đưa tay nắm tóc hắn, chẳng những hắn không dừng lại, ngược lại còn hưng phấn hơn rất nhiều.
Âm thanh xấu hổ của nước bọt vang lên, môi lưỡi hắn ngậm lấy những mép thịt mềm mềm mút mạnh, Thiệu Tình phát ra tiếng rên rỉ kéo dài, vừa muốn nghênh đón dục vọng, song lại vẫn còn ý tứ cự tuyệt.
Lúc Lận Chước buông nàng ra, hắn ngẩng đầu từ giữa hai chân của nàng, Thiệu Tình đã chống tay nửa ngồi dậy.
“Sao lại bẩn! Rất ngọt! Tình Tình thật nhiều nước, ngọt lắm!” Hắn liếm môi, trông không chút nào là đứng đắn. Trái tim Thiệu Tình nhảy dựng lên, nàng phát hiện Lận Chước này so với người nàng biết hết sức thô bỉ.
Vốn dĩ nàng luôn cho rằng hắn là người nghiêm túc, ôn tồn lễ độ, nhưng hôm nay nàng mới biết được, hắn có hài hước, cũng có bộ dạng lười biếng giả bệnh như bao người. Hắn ở bên cạnh nàng càng ngày càng vui tươi, nàng thích một Lận Chước như vậy, nhưng không thể thích một Lận Chước như vậy.
“Cô rất thích Tình Tình, để Cô liếm cho nàng!”
Chữ “thích” này sao có thể phát ra từ miệng hắn một cách dễ dàng đến vậy?
Thiệu Tình vẫn rất ngưỡng mộ Lận Chước, ngưỡng mộ hắn có năng lực để được sống buông thả theo ý mình.
“A…ưm…Nhẹ một chút….ư…” Lận Chước lại vùi đầu vào giữa hai chân nàng, bắt đầu dùng sức liếm mút hoa hạch đã sưng lên.
“A…” Được môi lưỡi tung hoành ở dưới, Thiệu Tình cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy Lận Chước không hề có kỹ xảo nào, nhưng sau vài lần liếm láp, cảm giác dưới hạ thân nàng tê dại như muốn nổ tung, song, Lận Chước vẫn chưa dừng lại.
Lưỡi hắn lại lướt xuống cửa huyệt, bắt đầu thăm dò.
“Ha….a….Sướng quá….ư…” Lúc âm đế bị liếm đến cao trào, bên trong huyệt co thắt hào hứng, mong chờ thứ gì đó có thể lấp đầy.
Đầu lưỡi đầy đặn của Lận Chước tiến vào bên trong mị thịt, lưỡi hắn khuấy đảo, bụng dưới nàng run rẩy, tinh dịch tuôn ra đều bị hắn mút hết. Động tác hắn có chút thô lỗ, ngang tàng kích thích cơ thể nàng.
Hắn vùi đầu tiếp tục, chiếc mũi cao cũng cọ vào nơi tư mật mẫn cảm của nàng.
“Ưm….đừng…đừng….điện hạ….” Sau khi âm đế lên cao trào, mị huyệt bên trong cũng đã chuẩn bị tốt. Lận Chước hết liếm, mút, cắn lại chuyển sang dùng lưỡi lấp đầy. Thiệu Tình ngẩng cổ, mọi thứ trước mắt nổ tung như pháo hoa, trong đầu ngập tràn cảm giác vui sướng chiếm lĩnh.