Lận Chước vuốt lại tay áo hoa văn hình rồng của mình, quyền lực cùng địa vị hôm nay của hắn đều phải tính toán từng bước mới có được. Từ trước đến nay hắn chỉ đi con đường “Đúng”, suốt hai mươi năm nay hắn chưa từng nghi ngờ con đường mình đi, nhưng hôm nay hắn lại miên man nghĩ, liệu rằng con đường hắn chọn này có đúng hay không.
Lận Chước biết bản thân mình nhất định phải cưới một quý nữ cao môn, nhưng đêm đến hắn lại mơ thấy một giấc mộng hoang đường. Trong mộng, hắn cưỡi bảo mã, cùng tri kỷ của mình đến phủ Quốc công, nghênh đón mỹ nhân của hắn. Tân nương tử xinh đẹp kia cười tươi nhìn hắn, vô cùng đẹp, lúc nàng ngẩng đầu lên liền cướp đoạt lấy thần hồn cùng hơi thở của hắn, tân nương trong mộng không phải Ngôn Khinh Linh mà là Ngôn Thiệu Tình.
Giấc mộng thật đẹp, nhưng hắn không biết đó là giấc mộng, đến khi mở mắt tỉnh dậy thì phát hiện người đẹp trong mộng vẫn nằm trong ngực hắn, một bông hoa hải đường đang chìm trong cảnh xuân tuyệt đẹp, nhưng chớp mắt cảm giác mất mát ngày càng chân thật.
Điều này không thể trở thành hiện thực cho nên nó giống như một giấc mơ.
Khi Lận Chước càng hiểu rõ tâm ý mình, hắn càng thêm rối rắm, vì vậy hắn liều mạng đối tốt nàng, để có thêm tự tin giữ nàng lại.
Đợi Lận Chước phục hồi tinh thần, xa giá đã đến Thọ An Cung, lòng bàn tay hắn đau rát, nguyên nhân là vì chỉ thêu hình rồng trên tay áo bị hắn siết đứt, những sợi dát vàng mỏng đâm vào ngón tay hắn, một đốm đỏ dính lên sợi chỉ vàng, làm cho hắn ngây người.
“Điện hạ, đã đến Thọ An Cung!” Hỉ Phúc ở bên ngoài đã gọi hắn nhiều lần, thấy hắn im lặng bèn lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm!” Lận Chước ừ một tiếng, lúc này Tiểu Hạ Tử mở màn xe, kê bậc ghế.
Lận Chước nhanh nhẹn xuống xe không để ý đến chiếc ghế bên cạnh, hắn sải bước đi về chính điện.
Thời gian phi tần hậu cung vấn an lệch với hoàng tử và công chúa, bên trong chính điện, người ngồi ngay ngắn trên chủ vì kia là Thái hậu. Tuyên thị của Thái hậu cũng cũng là thế gia trăm năm, đều có liên hôn cùng với Liên gia và Lận Gia.
Nếu mà nói thì hắn phải gọi Hoàng hậu là biểu Di.
Thái hậu đã qua tuổi sáu mươi, vì được điều dưỡng kỹ càng nên làn da vô cùng trơn bóng, bà có đôi mắt phượng cong lên tinh tế, trông có vẻ nhân hậu. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, người có thể chiến đấu ở hậu cung đến phút cuối, có được Trung Cung điện thì chẳng phải người lương thiện gì.
Có lẽ nghiệt sát ở nửa đời trước quá nhiều cho nên những năm gần đây bà thường quan tâm Phật Pháp, quần áo thanh tịnh, dùng toàn đồ chay.
Ngồi bên trái của Thái Hậu là Hoàng Hậu, bên phải là Ngôn Khinh Linh. Ý tứ của Thái hậu vô cùng rõ, Lận Chước đảo mắt qua Ngôn Khinh Linh nhưng không dừng lại trên người nàng khiến Thái hậu có chút không hài lòng. Bà ho nhẹ vài tiếng, ý bảo Lận Chước nên chủ động mở lời, nhưng Lận Chước không nghe lời.
Ngoại trừ Hoàng hậu và Ngôn Khinh Linh, quý phi cũng ở lại. Thái hậu không bài xích Quý phi, nói về huyết thống thì Quý phi còn thân cận với Thái hậu hơn Hoàng hậu, phần lớn các hoàng tử, công chúa đều ở đây, hai nhi tử của Quý phi là Cung Vương và Chúc Vương mang tâm thế đến xem kịch vui, bọn họ nhìn chằm chằm Lận Chước.
Thái hậu là người dựng sân khấu kịch, vai chính là Lận Chước và Ngôn Khinh Linh. Lận Chước không muốn diễn đã dành, còn ngang nhiên rời sân khấu. Hắn nghe mọi người hợp xướng, kháng cự duy nhất hắn có thể làm là cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đúng là một con hát kém cỏi.