Hắn chuyển hướng đi về thư phòng nằm phía bên phải phòng ngủ, bước chân hắn chậm lại, trong lòng có dự cảm không tốt.
Khi đẩy cửa ra, một khung cảnh yên tĩnh ngoài sức tưởng tượng. Thiệu Tình cầm bút, ngồi ở bàn viết rất nhanh, nàng viết rất chăm chú, ngay cả Lận Chước đến bên cạnh nàng, nàng cũng không ngẩng đầu lên. Lận Chước chú ý đến kiểu tóc khác lạ của nàng, tóc búi thành kiểu phụ nhân, phía trên còn có cây trâm cài hoa quỳnh tinh xảo. Lận Chước biết trâm cài này không phải của hắn đưa qua, hoa quỳnh đẹp thì có đẹp nhưng lại mang hàm ý không tốt.
Phụ nhân: nữ nhân đã có trượng phu.
Hoa quỳnh đẹp thì có đẹp, phù dung sớm nở tối tàn, còn mang hàm ý gì thì không cần nói cũng biết.
Giữa mày Lận Chước hiện lên nếp nhăn, bây giờ hắn mới biết là Thiệu Tình đang tức giận, nhưng chỉ cây trâm không thể làm nàng tức giận đến vậy.
Ánh mắt Lận Chước nhìn về Tử Ninh đang hầu bên cạnh: “Có chuyện gì?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Bẩm thái tử điện hạ, Thường Như cô cô mang ban thưởng của Thái hậu đến, một rương trang sức, còn có một ít vải vóc màu hồng nhạt, cùng với bộ sách “nữ tứ thư” do Ngôn nhị tiểu thư viết!”
“Thường Như cô cô nhìn thấy tóc tiểu thư liền nói tiểu thư không hiểu chuyện, tự chải tóc lại cho tiểu thư, còn nói “nữ tứ thư” này là sách quý hiếm có, muốn tiểu thư viết lại một bản đưa về Từ Ninh Cung!”
Đây rõ ràng là làm khó người khác, Ngôn gia đại tiểu thư thích giơ đao múa kiếm, không thạo văn thư, trong lòng mọi người đều biết, muốn nàng chép ra một bộ khác, sợ là đến 15 tháng 6 cũng chưa xong.
Quả nhiên là nhằm vào nàng, hơn nữa còn lấy quyền thế mà khinh khi nàng, chẳng trách nàng tức giận đến vậy. Đem thưởng cho nét chữ của Ngôn Khinh Linh đây không chừng là dùng vật nói người.
Lận Chước nhìn thấy bộ dạng khó chịu của nàng, hắn cảm thấy rất hiếm khi được nhìn thấy nàng thế này. Bề ngoài trông nàng có vẻ kiêu ngạo, nhưng thực tế nàng hành sự tiến lùi có chừng mực, bằng không sẽ không thể thu hút sự chú ý của hắn.
Lận Chước suy đoán không tồi, nét mực gửi đến kia có hai chữ “bổn phận”, hiện giờ được treo trên đầu giường của Thiệu Tình, ngước mắt lên là có thể thấy. Lận Chước đã vô tình hoà làm một với Thiệu Tình, hai chữ này là đánh lên mặt nàng.
Thiệu Tình tiếp tục vùi đầu khổ luyện, ngay cả đuôi mắt cũng không muốn nhìn Lận Chước, khiến hắn vô cùng đau lòng, song, lại có chút buồn cười.
“Các ngươi lui ra đi!” Hắn vẫy tay cho người trong phòng lui ra, lúc sau hắn gọi: “Tình Tình…” chiếc bút lông trong tay Thiệu Tình vẫn tiếp tục lướt đi, nhưng chẳng ra hình thù gì.
Lận Chước cúi thân mình, nhìn biểu tình chăm chú của nàng, trên chóp chiếc mũi trắng hồng có dính vài chấm mực nhỏ, thoạt nhìn trông như con tiểu thú có chút đáng yêu.
Hắn vươn tay, muốn lau chấm mực kia đi, Thiệu Tình lại nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn.
“Giận rồi..” Lận Chước khẽ thở dài. Cũng không trách được nàng, nếu là hắn có khi cơn giận còn ác liệt hơn.
“Không giận!” Thiệu Tình lạnh nhạt đáp lại, nàng tiếp tục viết thêm ba chữ. Thiệu Tình thật sự không giận, chỉ là nàng đã tỉnh ra rất nhiều, cho dù Lận Chước tốt thế nào cũng không phải của nàng, hắn là của Ngôn Khinh Linh.
Rõ ràng nàng biết đây là sự thật rành rành, nhưng khi nghĩ tới, ngực lại đau nhói.
Cũng có thể là nàng giận, mà giận chính bản thân mình.
“Tình Tình, nàng đừng vì Cô không kháng cự được mà trách Cô, được không?” Lận Chước cảm nhận rõ ràng Thiệu Tình đang cố tình xa cách hắn, trong lòng hắn vừa chua xót vừa hoảng loạn, những ngày ngọt ngào biến đâu mất rồi?
“Thần nữ không trách điện hạ!” Thật không thể trách hắn được. Đây chỉ là chuyện thường, trong cung chính là nơi ăn thịt người, người không có năng lực thì phải cầu xin người khác bảo vệ mình.
Hiện giờ nàng sống dưới ô dù của Lận Chước, nhìn qua có lẽ rất êm đẹp nhưng khi người có quyền thế hơn Lận Chước ra tay thì nàng cũng chỉ có thể rơi vào thế bị động.