Diễn thì phải đến nơi đến chốn, Hàn thái y còn khóc lóc ở đại diện nói Lận Chước vì bị thương trên chiến trường, sau đó lại bị trúng cổ độc, lúc này vừa khỏi sắc chút liền chịu đả kích. Hiện giờ sức lực cạn kiệt không thể lao tâm hay chịu thêm đả kích nào nữa, hắn cần một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng. Hàn thái y nói một hồi, chúng đại thần liền cảm thấy Thái tử là người tài đức hy sinh tất cả vì Đại Tĩnh, làm cho Hoàng đế nghẹn tức không nói nên lời.
Lão tử còn sống sờ sờ ở đây mà mọi người lại tôn sùng Thái tử đến vậy, có hoàng đế nào chịu được? Hoàng đế lập tức chuẩn tấu, còn ban thưởng cho Lận Chước nhiều thứ, lệnh cho cung nhân chuẩn bị. Người không biết thì nghĩ hắn phụ thân hiền từ, người biết thì cảm thấy hắn đang vô cùng vui sướng.
Lận Chước cũng hiểu tính tình hoàng đế, lúc này lấy lui làm tiến. Lận Chước có thể dưỡng bệnh tốt, Hoàng đế cũng có thể nhảy nhót với bảo bối của hắn. Đương kim thánh thượng chưa từng trải qua trận đoạt đích căng não nào, một đám huynh đệ của hắn đều bị Tiên hoàng áp chế chặt chẽ, khiến hắn cho rằng trong cung thật sự có tình huynh đệ. Hắn mơ hồ vậy thì làm sao có thể dưỡng ra hoàng tử nào có dã tâm, hậu cung thì như lò luyện cổ trùng, càng lúc càng thâm độc nhưng hắn cảm thấy rất thoả mãn, còn cho rằng thủ đoạn của mình lợi hại.
Lận Chước quá lớn mạnh, hắn muốn rời khỏi sự đấu tranh triều chính một thời gian, nhân cơ hội này đi gặt hái tình cảm, cũng mượn cơ hội lần này để hiểu rõ bản thân, rốt cuộc tương lai hắn muốn gì.
Thánh thượng vốn rất kiêng kị Lận Chước. Sau khi Lận Chước khải hoàn trở về, liền tiến cử nội các, sai bảo được Lại Bộ. Tuy hắn còn đang bệnh nhưng những vị trí đó đều cài người của hắn vào, lẽ ra đây nên là thời điểm mấu chốt để Lận Chước bắt đầu tích luỹ lực lượng, song, hắn lại đi biệt trang dưỡng thương, chắp tay dâng cơ hội này cho người khác.
Thánh thượng trước giờ vẫn luôn muốn dìu dắt hai hài tử của Quý phi, cho nên mượn chuyện Lận Chước cần nghỉ ngơi không thể lao lực để cho Cung Vương nhận tiếp việc của Lận Chước, còn nhét Chúc Vương vào Hộ Bộ. Hai hài tử quý, một người quản sát hạch, một người quản quốc khố, thật sự thiên vị quá nhiều.
Hoàng hậu đương nhiên không chịu ngồi yên, Thánh Thượng vì trấn an Hoàng hậu nên cho Thọ Vương vào Lễ Bộ. Các hoàng tử đều có việc như nhau, nhưng Lễ Bộ rất nhàn chẳng có việc gì làm, nhìn qua ai cũng đều thấy bất công rõ ràng, song, chỉ dám bất mãn trong lòng, nào dám nói ra khỏi miệng.
Tâm tư đế vương rất khó đoán, người của Lận Chước không dám phê phán Đế vương trên triều, nhưng Thái phó lại vô cùng tức giận. Thái phó là lão thần của Tiên đế, nhận uỷ thác của tiên đế làm thái phó cho Tiền thái tử. Sau khi Tiền Thái tử đăng cơ làm hoàng đế, tiên đế tự mình dạy vỡ lòng cho Lận chước, cũng để lão thái phó làm thái phó cho Lận Chước. Trương thái phó làm sư phó của hai Thái tử của hai triều, đương nhiên không thể đứng nhìn Lận Chước bị chèn ép như vậy, nhưng người chèn ép lại là đồ nhi khác của hắn.
Trương thái phó oán hận Ngôn Quốc Công. Nữ nhi của Trương thái phó cũng là phi tần trong cung, những năm gần đây chỉ sinh hạ một vị công chúa, nữ nhi cao quý nhất của Trương thái phó, đương nhiên đứng ngược chiến tuyến với quý phi. Hắn đem mọi hy vọng đặt lên người Lận Chước. Khi ngôi vị hoàng đế thay đổi thì đó chính là cuộc chiến sinh tử, nếu Lận Chước suy thoái, từ Thái phó đến tôn tử sẽ chờ xử lý, hoặc là mất mạng, hoặc sẽ xung quân ở biên cương làm một tiểu quan be bé.
Nữ nhi của Trương gia hiền lương thục đức, từ nhỏ tôn nữ của Thái phó đã được nuôi dưỡng hướng tới vị trí hoàng hậu. Trước lúc định thân cho Thái tử, nữ nhi của Trương gia và nữ nhi của Nhan gia là hai lựa chọn, nhưng hoàng hậu lại chọn nữ nhi của Ngôn gia cho Lận Chước, cho nên đích nữ của Trương gia phải hoãn lại, cuối cùng gả cho trưởng tử của Thủ phủ nội các.
Hoàng hậu có tâm tư của hoàng hậu, nàng muốn khống chế nữ nhi của Ngôn gia, mặt khác còn muốn gả nữ nhi của Trương gia cho nhi tử mình, hy vọng Trương gia tận tâm tận lực cho nàng.
Lận Chước rời kinh, làm cho triều đình nổi một trận sóng gió.
Lận Chước đắc ý, nằm trên đùi mỹ nhân vô cùng nhàn nhã.
“Đáng sao?” Từ khi Lận Chước nhìn rõ tâm ý của mình, hắn thật sự thoải mái, khi có được cơ hội hắn muốn nhìn rõ hết mọi chuyện.
Dù sao thì nước đi này của Lận Chước có chút ảnh hưởng đến Thiệu Tình.
Nếu trước kia, muốn đoạt lấy thủ hạ trong tay Lận Chước tuyệt đối là chuyện không thể, nhưng hôm nay,chỉ vì muốn giữ Thiệu Tình lại bên người, muốn lấy lòng nàng, hắn tự nhường Lại bộ cho chúng.
“Đáng, chỉ cần có chút cảm động của Tình Tình, cái gì cũng đáng!” Lúc xe ngựa ra khỏi kinh thành, Lận Chước từ bộ dạng ốm yếu đột nhiên trở thành đăng đồ tử, hắn ghé lên đùi mỹ nhân, đôi tay không chút phép tắc sờ soạng trên người nàng, hắn trộm véo thịt mềm mềm bên hông nàng.
“Tình Tình được Cô nuôi có tí thịt rồi này!” Lận Chước cười đắc ý.
Ngôn Thiệu Tình tức giận, nàng to gan vỗ mạnh lên mặt Thái tử, vang lên tiếng “bép”.
“Ngươi thì làm được gì?”
Lận Chước không giận, vừa vui vừa cam chịu.
“Tình Tình không tin Cô, vậy để Cô làm cho nàng xem!” Hoàng tổ phụ đã dạy hắn, chỉ cần chân thành, sắt đá rồi cũng sẽ mòn.
“Được rồi, đừng làm quá mức, chọc Trương thái phó tức đổ bệnh thì khổ, đến lúc đó lão nhị của Trương gia không gả Trắc phi cho ngài, điện hạ à…..” Thiệu Tình khẽ thở dài “Hiện tại ngài chỉ tạm thời hăng hái chút thôi, đến khi hết hứng, ngài sẽ thấy mình mất cái gì, đến lúc đó ngài sẽ hối hận!”
Nam nhân nào cũng thích mỹ nhân, nhưng càng yêu quyền lực hơn.
Nếu vì nữ nhân mà đánh mất quyền lực, đợi đến khi tình cảm biến mất, bọn họ sẽ quay lại trách tội nàng. Cũng kể từ đó, dù hai người có tình thì kết quả lại như hoa lan khô héo, nàng không thể hiểu được, dừng lại ở đây không phải sẽ tốt đẹp hơn sao?
Ít nhất khi nhớ lại chút năm tháng ngọt ngào đơn thuần này, sẽ giống như thưởng thức rượu ngon năm xưa, lưu luyến nhấm nháp hương vị thơm ngon.