Két.
Quẹt thẻ phòng, cánh cửa đang đóng chặt được mở ra. Lối vào tràn ngập hoa hồng, trên giường khách sạn cũng được cố tình dùng những cánh hoa tươi tạo thành hình trái tim.
Chỉ là đáng nhẽ người đáng lẽ rất kinh ngạc là Lâm Lam, trên mặt lại không chút ngạc nhiên gì, mặc dù đoán được suy nghĩ của Trần Lâm Kiệt, nhưng trái tim cô đã chịu đựng quá nhiều vết thương rồi, sớm đã không còn bất kỳ tình cảm gì với Trần Lâm Kiệt.
Những người trẻ tuổi cho rằng yêu một người có thể cùng người đó đầu bạc răng long, nhưng trưởng thành rồi mới hiểu, những gì mà tình yêu nhận lại được chẳng qua chỉ là sự ích kỷ mà thôi.
Lâm Lam đã từng yêu Trần Lâm Kiệt, nhưng tình yêu đó cũng tan biến mất rồi.
“Thích không?” Lúc Lâm Lam không biết Trần Lâm Kiệt đang nghĩ cái gì, một giọng nam quen thuộc vang lên. Lâm lam cảng giác nhìn phía bên kia căn phòng.
Trần Lâm Kiệt đang mặc áo ngủ,mái tóc dường như cũng được cố ý chải chuốc.
“Nguồn thuận ở đâu?” Lâm Lam đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Một người đã biến tâm, thật làm người ta đau lòng. Lâm Lam, tôi thực sự nhìn thấp cô rồi. Hay là từ khi bắt đầu cô diễn còn giỏi hơn những người khác?” Trần Lâm Kiệt tức giận, nhưng trên mặt lại giả vờ hời hợt.
“Hiện tại anh cũng biết rồi, vậy không cần thiết phải kết hôn với tôi đâu. Nguồn thận ở đâu? Điều kiện của anh là gì?” Lâm Lam không hề giải thích, cùng anh ta bao nhiêu năm, Trần Lâm Kiệt không tin minh, cô nói bao nhiêu đều là vô vụng.
“Gả cho anh nhé!” Trần Lâm Kiệt đột nhiên quỳ xuống, giơ nhẫn lên cầu hôn Lâm Lam.
Hành động này quá đột ngột rồi, khiến Lâm Lam trở tay không kịp, lùi lại trong vô thức.
“Tiểu Lâm, anh thật sự nghiêm túc, gả cho anh nhé!” Trần Lâm Kiệt nói lại lần nữa “Anh không để ý những chuyện vừa rồi của em, anh cũng đã giải quyết êm đẹp với Hàn Hinh Nhi rồi. Ba năm, chúng ta bên nhau ba năm rồi, em có thể cho anh cơ hội làm lại không? Anh thật sự yêu em, cho dù là ba năm trước hay là ba năm sau.”
Trần Lâm Kiệt nói rất chân thành, Lâm Lam ngay lúc này không biết là thật hay giả, càng không hiểu Trần Lâm Kiệt đột nhiên lại làm thế này, cô là dùng nguồn thận để ép buộc cô sao?
“Trần Lâm Kiệt, anh rốt cục là đang nghĩ gì vậy? Chúng ta không thể nào, anh yêu tôi tôi cũng không thể nào chấp nhận được.” Lâm Lam muốn nói với Trần Lâm kiệt cô đã kết hôn rồi, nhưng nhìn thất thầ n sắc của anh, có chút lưỡng lự, nếu như biết rồi chắc chắn sẽ rất hận cô.
Bình thường cô có thể không quan tâm, nhưng lúc này phản ứng của Trần Lâm Kiệt làm Lâm Lam áy náy không thể giải thích được.
“Anh biết trước ngày trước anh đã làm rất nhiều việc quá đáng, nhưng anh biết sai rồi, anh dồn ép em không phải là vì anh muốn dồn ép em, mà chỉ là nghĩ em ở ngoài chịu thiệt thòi sẽ quay lại tìm anh, như vậy chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau. Nhưng anh không em sẽ bướng bỉnh như vậy, Lâm Lam em tha thứ cho anh được không?” Trần Lâm Kiệt quỳ xuống, đầy chân thành nói.
Lâm Lam hoảng rồi.
“Không thể được, chúng ta đã không thể rồi...” Lâm Lam vô thức lắc đầu.
Trần Lâm Kiệt không can tâm “Tại sao? Em hận anh như vậy sao? Hay là em đã yêu Thẩm thiếu rồi?” Khi hỏi tới câu cuối cùng, đôi mắt Trần Lâm Kiệt lóe lên một tia hận thù. Cái con người đê tiện này, lúc ở cùng nhau thì ra cái vẻ đơn thuần, nhưng vừa chia tay liền ngủ cùng bao nhiêu người đàn ông, ngay cả một ông già cũng không bỏ qua.
Lâm Lam tiếp túc lắc đầu, nhưng nghĩ tới Diêm Quân Lệnh lại gật gật đầu “Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận, trong tim tôi đã có người khác rồi...”
Lúc này Lâm Lam tự trách mình, lúc đầu xảy ra chuyện được Diêm Quân Lệnh cứu mạng, lúc đầu bắt chỉ là cảm động mà thôi. Thậm chí lúc bị lừa kết hôn cũng đã oán hận, nhưng càng cùng anh anh chung sống, Lâm Lam càng phát hiện bản thân mình đã không chế được mình bị người đàn ông ấy thu hút rồi.
Người đàn ông này, nét điển trai của anh, tính cách bá đạo hách dịch của anh, sự dịu dàng của anh, thậm chí ngay là bộ dạng anh ấy sợ chó hay bộ dạng trẻ con của anh ấy đều làm cô cảm động, cái cái giác không giống như cảm giác trước đây với Trần Lâm Kiệt.
Vì vậy, đừng nói cô và Diêm Quân Lệnh có giấy chứng nhận, không có thì cô cũng không thể quay lại với Trần Lâm Kiệt.
Cô cũng rất xin lỗi bản thân vì đã thay lòng, nhưng không phải là xin lỗi Trần Lâm Kiệt, mà là xin lỗi với cái thứ cô đã từng cho rằng là tình yêu.
“Em... nói cái gì? Là ai?” Giọng của Trần Lâm Kiệt đột nhiên thay đổi, đứng phắt dậy.
Lâm Lam áy náy, không có cứng rắn như trước, chỉ trả lời một cách xa lạ “Cho dù là ai, chúng ta cũng không thể.”
“Em nói dối! Anh không tin, là tiểu bạch kiểm nào, hay là Thẩm thiếu? Hay là ông ta?” Trần Lâm Kiệt cầm điện thoại, chỉ vào bức ảnh cô và chú Trương.
“Anh... Trần Lâm Kiệt anh phái người theo dõi tôi?” Tinh thần Lâm Lam cũng nguội lạnh, lanh lùng hỏi.
“Đừng quan tâm làm sao anh biết nó, chỉ cần nói với anh có phải không?” Trần Lâm Kiệt dường như hét gầm lên.
“Cho dù đúng hay không cũng là việc của tôi! Anh không có nguồn thận, là cố ý lừa tôi phải không?” Lâm Lam kích động hỏi, cô còn cho rằng ba cô được cứu rồi.
“Nếu anh là có, em có hứa sẽ kết hôn với anh không?” Trần Lâm Kiệt tiến đến gần Lâm Lam đẩy cô xuống đất, điên cuồng hỏi cô.
Cả người cô bị ép xuống đất, không cách nào trả lời câu hỏi này.
“Hahaha, Anh còn cho rằng Lâm Lam em yêu ba em bao nhiêu, nhìn xem, cũng chỉ có như vậy. Em nói anh ích kỷ, nhưng còn em? Em nói đi?” Trần Lâm Kiệt haha cười lớn, chế nhạo Lâm Lam.
“Tôi kết hôn rồi.” Cuối cùng Lâm Lam vẫn nói ra.
Cô cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn, nhưng như vậy có thể làm Trần Lâm Kiệt chết tâm, vậy cũng được rồi.
“Em... em nói cái gì?” Trần Lâm Kiệt không tin được lui lại, kinh ngạc hỏi.
Lâm Lam cắn môi “Tôi kết hôn rồi, sau cái lần triển lãm người lớn, lúc anh đi chăm sóc cái lần đấy cho Hàn Hinh Nhi.”
“Em...” Trần Lâm Kiệt đã rất sốc khi Lâm lam kết hôn, càng kinh ngạc hơn cô lại biết chuyện Hàn Hinh Nhi sảy thai.
Bao nhiêu năm nay, anh vẫn cho rằng Lâm Lam ngốc ngếch đơn thuần, bây giờ mới phát hiện người ngu ngốc nhất mới chính là anh.
“Cùng ai?” Trần Lâm Kiệt gầm lên như muốn lấy mạng.
“Anh gặp qua rồi, vậy nên tôi không thể nhận chiếc này nhẫn được, chúng ta không thể quay lại được, không thể nào.” Lâm Lam xoa xoa thái dương của mình, mùi hương hoa hồng của phòng này quá nồng, làm cô cảm giác rất chóng mặt.
“Anh gặp qua? Thẩm thiếu? Không thể nào, lẽ nào là cái tên tiểu bạch kiểm kia?” Trong đầu Trần Lâm Kiệt xuất hiện khuôn mặt đẹp hấp dẫn của Diêm Quân Lệnh, chỉ là một mặt một cái áo phông rẻ tiền, làm sao có thể so sánh với anh?
Lâm Lam gật gật đầu “Đúng vậy, vậy nên anh chết tâm đi, buông tha tôi.”
“Chết tâm? Buông tha em? Lâm Lam em cũng ngây thơ quá rồi, buông tha em? Tôi dựa vào cái buông tha em? Em sợ anh chưa đủ thảm hại sao?” Giọng Trần Lâm Kiệt đột nhiên rất kỳ lạ, Lâm Lam lại xoa xoa thái dương, phát hiện mắt mình cũng đang mơ hồ rồi.
“Anh đã làm gì với tôi.” Lâm Lam cảnh giác nói.
“Ồ, làm cái gì? Em không phải cảm thấy mùi hương của những bông hồng này qáu nồng sao?” Trần Lâm Kiệt nói, đột nhiên cười rất kỳ lạ.
“Trần Lâm Kiệt, cái đồ hèn hạ...”
Lâm Lam vẫn chưa nói xong, vô cùng chóng mắt, đột nhiên ngã xuống.
Đông.