Mục lục
Siêu Mẫu Hàng Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không thể được.”

“Hứ?” Ngay lúc Lâm Lam ấp úng nhìn Diêm Quân Lệnh, anh lấy tay ấn vào trán cô, nói ra ba từ này một cách tàn nhẫn. Lập tức, Lâm Lam như một quả bóng hết hơi, hứ nhẹ một tiếng, kỳ thực cô cũng biết với danh khí và thực lực bây giờ của cô, muốn vào các công ty người mẫu mới cũng khó.

“Thực ra cũng không phải không thể.” nhìn biểu cảm thất vọng của nha đầu này, Diêm Quân Lệnh đổi giọng.

“Điều kiện rất hà khắc đúng không? Em biết với tình huống hiện tại của em, kí hợp đồng được với một công ty người mẫu kha khá chút đã là khó rồi.” Lâm Lam vẫn rất biết thân biết phận.

“Cũng không phải rất khó, ví dụ...”

“Ví dụ cái gì?” Vừa thấy có hi vọng, Lâm Lam kích động hỏi.

“Để anh có được em.” Diêm Quân Lệnh trả lời rất nghiêm túc.

“Anh không thể đứng đắn hơn được sao?” Lâm Lam sa sút nhìn Diêm Quân Lệnh.

Anh vui vẻ cong môi, tiện tay ôm Lâm Lam vào lòng, áp vào vành tai nhỏ nhắn của cô nói khẽ: “Giờ anh rất đứng đắn.”

“Anh... làm gì?” Tai Lâm Lam hơi ngứa, đẩy nhẹ Diêm Quân Lệnh ra.

“Ngốc.”

“Ơ.” Nghe vậy, Lâm Lam chẳng biết phải nói gì. Cô quay đầu nhìn Diêm Quân Lệnh nghiêm túc nói, “tuy rằng đề nghị của anh rất hấp dẫn, nhưng em cảm thấy sẽ có một ngày em nhất định sẽ kí được hợp đồng với Đỉnh Thành bằng thực lực của em, mà không phải là là dựa vào... quy tắc ngầm.”

Lâm Lam nhấn mạnh vào ba chữ cuối cùng.

“Ha.” Diêm Quân Lệnh khẽ ha một tiếng, kết quả Lâm Lam đẩy anh ra, cởi giầy sau đó chạy chậm đến bãi cát trước mặt, chạy nhảy theo sóng biển.

Diêm Quân Lệnh chắp tay nhìn cô, khoé môi cũng vô thức mang theo nụ cười nhẹ.

Thời khắc ấy, Lâm Lam cảm thấy cô như đang ở trong mơ, tiếc rằng chỉ cần là mộng thì sẽ phải tỉnh lại.

Hôm sau.

Lâm Lam tỉnh lại trong vòng tay của Diêm Quân Lệnh, tối qua rất muộn bọn họ mới rời khỏi Vân Đảo, Lâm Lam ngủ thiếp đi ngay giữa đường, chỉ nhớ mang máng là Diêm Quân Lệnh đã ôm cô về.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ trước mắt, không hiểu sao cô tự nhiên lại thấy yên lòng hơn.

“Em còn nhìn nữa, có thể anh sẽ không nhịn được.” Ngay lúc Lâm Lam nhìn chăm chú vào Diêm Quân Lệnh, anh nói mà mắt vẫn nhắm.

Nghe vậy, Lâm Lam bật dậy rời khỏi giường, sau đó vội xông vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh vip.

Đến khi Lâm Lam ra ngoài thì Diêm Quân Lệnh cũng đã ăn mặc gọn gàng rồi, anh lười biếng ngồi trên sofa, Lí Húc đã tới, đang báo cáo công việc với anh. Thấy Lâm Lam ra, cậu ấy khách khí chào bà chủ.

Lâm Lam vừa mới bình tĩnh lại, giờ nghe tiếng chào này lại ngỡ ngàng.

Diêm Quân Lệnh liếc nhìn Lí Húc, “gọi là chị dâu.”

“Chào chị dâu!”

“Ha ha, chào cậu.” Lâm Lam không được tự nhiên đáp lại, sau đó ném cho Diêm Quân Lệnh một câu “em đi gặp ba” rồi chuồn mất.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Diêm Quân Lệnh và Lí Húc, bầu không khí hơi khác thường.

“Tạm thời đừng để người khác biết thân phận của tôi, cả chuyện kết hôn nữa, chị dâu cậu không thích.” Diêm Quân Lệnh căn dặn một cách nhạt nhẽo.

“Em hiểu rồi.” Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Lí Húc lại nghĩ, ông chủ bị ghét bỏ rồi à? Đúng là chuyện lạ!

Đúng lúc này Diêm Quân Lệnh lại đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Lí Húc, Lí Húc sợ đến mức ngừng hết mọi ý nghĩ, tiếp tục công tác báo cáo.

Lâm Lam ra khỏi phòng bệnh tới gặp ba cô, nhưng bước chân nhanh nhẹn lúc nãy lại bỗng chốc nặng nề.

“Ba tôi thế nào rồi?” Đúng lúc có y tá mang cơm tới, Lâm Lam thấp thỏm hỏi.

“Bệnh tình của ông Lâm đã ổn định rồi, nhưng cảm xúc không được tốt lắm, cô nên ở cạnh ông ấy nhiều hơn.” Y tá nói khách sáo.

“Vâng, cám ơn, cái này đưa tôi đi.” Lâm Lam gật đầu nhận lấy bữa sáng từ tay y tá. Sau đó cô đẩy khẽ cánh cửa ra, Lâm Phúc Sinh nhìn thấy Lâm Lam, ông trầm mặt không nói gì.

Trái tim Lâm Lam hơi run lên, nhưng vẫn làm bộ như không có gì xảy ra, bước nhanh lên trước: “Ba, tới giờ ăn sáng rồi.”

Nói xong cô cũng không quan tâm đến phản ứng của Lâm Phúc Sinh, kéo bàn ăn tự động trên đầu giường ra, sau đó mở bữa sáng. Thức ăn của bệnh viện Vi Ái khá tốt, nhìn đã thấy ngon rồi.

“Ba, ba ăn sáng đi, không có sức khoẻ làm sao chống chọi với bệnh tật được.” Dứt lời, Lâm Lam thổi cháo, sau đó múc một thìa đưa tới trước miệng Lâm Phúc Sinh.

Lâm Phúc Sinh quay đầu không nhìn Lâm Lam.

“Ba, ăn sáng trước được không? Ăn rồi ba đánh con mắng con đều được.” Lâm Lam tủi thân nhìn Lâm Phúc Sinh, vẫn giơ chiếc thìa trong không trung.

Lâm Phúc Sinh dùng khoé mắt liếc Lâm Lam, rồi lại hừ một tiếng.

“Ba, ăn một miếng vậy, nếu ba không ăn, hôm nay con cũng không ăn.” Lâm Lam nhìn vào mắt ba mình, bắt đầu làm nũng.

Tuy cô biết ba rất nghiêm túc trong chuyện này, nhưng Lâm Lam lại càng biết, dù là vì sao ba cô không đồng ý để cô làm người mẫu, nhưng tóm lại đều là do thương cô, vì thế cô sẽ không trách ba, chỉ hi vọng có thể dùng hành động thực tế thuyết phục ông.

“Con không ăn thì thôi, đừng hòng uy hiếp ba...”

“Sao con dám uy hiếp ba chứ? Con đang giảm béo.” Lâm Lam nghe thấy giọng điệu trẻ con của ba mình mới cố tình nói.

“Giảm béo? Giảm béo gì chứ? Con gầy thế này rồi còn giảm béo? Không được giảm, ăn uống tử tế cho ba.” Vừa nghe thấy vậy là Lâm Phúc Sinh sập bẫy ngay, quay sang quát lớn.

“Vậy ba ăn trước đi, ba không ăn con cũng không ăn.” Nhân cơ hội này, Lâm Lam lại đưa thìa cháo tới trước mặt ba cô.

Lâm Phúc Sinh khó chịu nhìn cô, cuối cùng miễn cưỡng hé miệng, ăn một cách không tình nguyện.

Có thìa đầu tiên thì sẽ có thìa thứ hai, sau đó tuy rằng Lâm Phúc Sinh không thèm để ý đến Lâm Lam, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn sáng. Sau khi ăn xong, ông nhìn Lâm Lam, hằm hằm hét một câu, “con cũng đi ăn đi.”

“Vâng, giờ con đi.” Lâm Lam ngoan ngoãn đáp lời.

“Gọi cả Tiểu Diêm nữa.” Rõ ràng còn đang tức giận, trong lòng Lâm Phúc Sinh vẫn còn nhớ đến hai đứa con này.

Lâm Lam gật đầu: “Vậy ba nghỉ ngơi thêm một lát, con ăn xong lại về đây với ba.”

“Ai cần con ở đây? Con đừng tưởng rằng như vậy thì ba sẽ đồng ý để con làm người mẫu, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Lâm Phúc Sinh lại nhấn mạnh lần nữa.

Lâm Lam hé miệng, cuối cùng mang theo thất vọng ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng, Lâm Phúc Sinh thở dài một hơi, trong lòng ông nghẹn đến khó chịu, ông biết con gái ông thích nghề người mẫu, thích từ khi còn nhỏ. Nhưng ông...

Như có một hòn đá đè nặng trong tim vậy, khiến Lâm Phúc Sinh cảm thấy khó thở.

Bên ngoài.

Lâm Lam đứng một lát mới quay sang phòng Diêm Quân Lệnh, định hỏi anh muốn ăn gì, kết quả anh đã kêu người chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng rồi.

Hai người ăn qua loa một chút cũng đã hơn chín giờ. Tin tức ngoài kia vẫn chưa lắng hẳn xuống, Trần Lâm Kiệt gọi Lâm Lam về công ty, nhưng Lâm Lam lại trực tiếp tắt điện thoại.

Với chuyện tối hôm qua, Trần Lâm Kiệt đã đụng trúng vào giới hạn của cô, lần này cô tuyệt đối sẽ không nhường nhịn nữa.

Còn về chuyện Hàn Hinh Nhi sử dụng mưu mô trong cuộc thi, Lâm Lam vẫn đang tiếp tục tìm chứng cứ. Trận này cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải đề phòng Hàn Hinh Nhi lại hãm hại cô.

Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra gần đây, Lâm Lam cảm thấy cực kỳ nặng nề. Cũng không biết cô phải thuyết phục ba cô thế nào để có thể tham gia cuộc thi, đây mới là cái khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK