“Tôi đi ngay đây.” Thẩm Hoằng thốt thành lời, sau đó nhanh chóng đi làm ngay. Để không quấy rầy đến những người khác, anh ta dẫn Tăng Tuyết lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc.
Giám đốc khách sạn gửi video giám sát tới rất nhanh, nhưng không may nơi Lâm Lam bị bắt cóc lại ở góc chết của máy quay.
Diêm Quân Lệnh im lặng ngồi trong xe, sử dụng tất cả các mối quan hệ để lấy được video giám sát gần đó, tiếp tục điều tra. Thẩm Hoằng hỏi thăm tất cả bảo vệ trong buổi tiệc, Tăng Tuyết chặn đường Chu Vũ, hỏi đối phương có nhìn thấy Lâm Lam đâu không.
Nhưng chẳng thu được kết quả gì.
“Diêm tổng, giờ chúng ta phải làm sao, nếu Tiểu Lam xảy ra chuyện gì thì sao?” Tăng Tuyết nghẹn ngào, thời gian này mọi chuyện đều thuận lợi khiến cô ấy quên bẵng nguy hiểm còn đang rình rập.
“Điều tra tập đoàn Diệp Thị và Trần Lâm Kiệt.” Lúc này, Diêm Quân Lệnh là người lo lắng hơn ai hết, nhưng khuôn mặt anh lại càng tỏ vẻ lạnh lùng, toàn thân như tỏa ra khí lạnh.
Thẩm Hoằng đáp một tiếng, điều động tất cả cảnh sát Tấn Thị, dường như toàn thành phố đang tìm kiếm Lâm Lam.
...
Quán bar Bule.
Lâm Lam mở mắt ra, đầu cô đau nhức, một lúc lâu sau mới nhận thấy bản thân đang ở một phòng bao nào đó.
“A... đây là đâu?” Đưa tay chạm vào sau gáy, Lâm Lam đau đến líu lưỡi.
Đợi rất lâu không có ai trả lời, trong đầu Lâm Lam lướt qua hình ảnh nhà vệ sinh, hình như một người đàn ông mặc trang phục bảo vệ đã đánh cô bị thương.
Cô cảnh giác bật dậy nhưng vừa đứng lên đã thấy chóng mặt, ngã xuống một lần nữa.
“Làm cô ta tỉnh táo lại.” Một giọng nói mạnh mẽ có chút phong thái đại ca xã hội đen đột ngột vang lên.
Ào...
Ngay sau đó, Lâm Lam bị dội một thùng nước lạnh, cô giật mình, tỉnh táo lại bảy, tám phần.
“Mấy người là ai? Muốn làm gì hả?” Lâm Lam lui về sau đụng phải bàn trà trong phòng bao, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đồng thời nhìn thấy Diệp Đại Hải đeo vòng cổ vàng đứng trong phòng bao, bên cạnh còn có hai đàn em của hắn.
“Chúng tôi là ai ư? Cô làm hại ông đây phải bồi thường mười mấy triệu, còn không biết xấu hổ hỏi tôi là ai?” Diệp Đại Hải vừa nhắc tới Lâm Lam đã giận sôi người, khó khăn lắm bọn họ mới làm xong tòa nhà bất động sản đó, nghĩ rằng tìm loại người mẫu mới vào nghề như Lâm Lam tuyên truyền là thích hợp nhất. Cô ta còn là người mẫu đại diện của Tấn Thị, nói không chừng tòa nhà này sẽ bán được giá cao. Ai mà ngờ được, con đĩ đó lại chơi bọn họ một vố ngay trước mặt bao nhiêu người, hiện tại tòa nhà vừa mới xây xong mà chẳng ai thèm hỏi han.
Tổn thất này, hắn phải tìm người gánh chịu.
Lâm Lam run rẩy, lập tức hiểu rõ người nào đã bắt cóc cô.
“Tòa nhà đó của anh thực sự có vấn đề, cho dù tôi không ngăn chặn thì người khác cũng sẽ làm. Anh bắt cóc tôi thế này là phạm pháp đấy, anh không sợ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?” Trong lòng Lâm Lam sớm đã bị dọa đến mất cảm giác nhưng trên mặt vẫn cố chống đỡ.
“Con đĩ chết tiệt, còn cứng miệng phải không! Nếu không phải cô, tòa nhà bất động sản đó của Diệp Thị sẽ thảm thế này à? Còn phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa! Vả miệng cô ta cho tao!” Diệp Đại Hải bừng bừng tức giận, nói xong bèn kêu đàn em ra tay.
Bốp...
Một bạt tai giáng xuống má Lâm Lam, đầu cô vẫn còn choáng, vô thức tránh né nhưng vẫn bị tát vào tai.
Tai cô ù cả đi, một lúc lâu sau Lâm Lam mới đứng vững, cắn răng nhìn Diệp Đại Hải.
“Hừ, cũng gan phết nhỉ!” Diệp Đại Hải nhìn dáng vẻ của Lâm Lam, hừ một tiếng, nói giọng độc ác: “Tôi muốn xem xem cô có thể gan tới mức nào, hai chúng mày lên cả cho tao, thằng nào làm cho cô ta kêu lớn tiếng nhất, ông sẽ cho thằng đó nhiều tiền nhất!” Diệp Đại Hải biến thái dặn dò.
Trong lòng Lâm Lam lạnh lẽo, cô biết hôm nay gặp phải phiền phức lớn rồi, cô dùng sức nắn nắn eo, ấn ấn huyệt thái dương, tiện tay nắm chặt hai chai rượu còn chưa mở nắp.
Lần trước Lâm Lam có thể hạ gục Trương Việt còn say rượu chỉ trong một cước không chỉ nhờ vào may mắn mà còn nhờ nền tảng Taekwondo bao năm của cô.
“Đúng là không sợ chết.” Diệp Đại Hải nhìn bộ dạng của Lâm Lam, cười nhạo một tiếng.
Lâm Lam cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm hai gã đàn ông đang tới gần cô, nếu không muốn bị làm nhục, chỉ có thể liều mạng. Nhớ tới người bố vẫn đang nằm trong bệnh viện và Diêm Quân Lệnh đang ở buổi tiệc, mũi Lâm Lam có chút chua xót nhưng cô không thể lui bước.
“Lên cho tao!” Diệp Đại Hải nhìn da thịt mềm mại của Lâm Lam, hoàn toàn không để tâm.
Binh...
Binh binh...
Ngay lúc hai tên đàn em cười cợt tiến lên phía trước, ai cũng không ngờ Lâm Lam lại ném hai chai rượu về phía họ. Hai tên đàn em vội vã né tránh, Lâm Lam nhân cơ hội nhặt hai chai rượu lên, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đánh tới tấp vào bọn chúng, ra tay mạnh đến nỗi trong lòng cô cũng sợ hãi.
Từ bài học của Lý San lần trước, Lâm Lam tuyệt không cho phép bản thân rơi vào thế bị động thêm lần nào nữa.
Hai tên đàn em bị đánh tới choáng váng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, Lâm Lam giẫm một chân lên đùi một tên, rút chai rượu ra muốn đánh ngất tên còn lại, sau đó nhìn tên bị cô dùng giày cao gót giẫm tới mức kêu oai oái.
“A a... con đĩ chết tiệt, cô bỏ chân ra...”
Binh...
Nghe thấy cụm từ “con đĩ chết tiệt”, Lâm Lam vung tay đập chai rượu vào đầu đối phương.
Chưa đầy ba phút, hai tên đàn em đã hôn mê.
Lâm Lam không dám thả lỏng, nhanh chóng rút một chai rượu tiếp tục liều mạng. Trong lòng vô cùng vui mừng, tuy tên Diệp Đại Hải đó đã bắt cóc cô, nhưng hắn cũng chuẩn bị cho cô đầy đủ vũ khí.
Cả buổi Diệp Đại Hải như một tên ngốc, mặc dù hắn cảm thấy Lâm Lam hơi cao, nhưng dù có cao hơn nữa, một người phụ nữ mảnh mai làm sao có thể quật ngã hai tên đàn em của hắn trong thời gian ngắn được.
“Cô... cô...” Diệp Đại Hải vừa nãy còn ngang ngược hống hách giờ đây nói chuyện thôi cũng run rẩy.
“Tôi làm sao? Nói đi, anh muốn tự đánh ngất bản thân hay muốn tôi giúp?!” Lâm Lam học theo nhân vật chính trong vở kịch ban đầu, nói chuyện kiểu côn đồ. Thực ra cơ thể cô đã tới cực hạn, hai tay bị thương bởi mảnh thủy tinh, nhưng giờ cô không thể nhận thua, thậm chí không thể thả lỏng bản thân, nếu không mọi chuyện sẽ biến thành công cốc.
“Con đĩ chết tiệt...”
Binh!
Diệp Đại Hải vừa mắng dứt lời, Lâm Lam đã ném chai rượu về phía hắn. Chai rượu đó vỡ vụn ngay trên đầu hắn, rượu đỏ cùng với bọt trắng chảy từ trên tường xuống, thấm vào mái tóc bóng lưỡng của hắn, dọa Diệp Đại Hải không dám động đậy.
Lâm Lam bình tĩnh nhấc gót chân, từng bước từng bước đi ra bên ngoài.
Người trong phòng không dám nói nửa lời, trơ mắt nhìn Lâm Lam rời đi.
Tên canh cửa nhìn thấy Lâm Lam ra ngoài, định gặng hỏi, đột nhiên Lâm Lam nở nụ cười mê hoặc, sau đó ghé mặt vào bên tai tên đàn em đó, tay khẽ lần mò túi áo đối phương, vừa thổi hơi nóng vừa thầm thì: “Ông chủ anh bảo anh vào trong đó.”
Nháy mắt, tên đàn em bị làm cho mê mẩn, mơ màng mở cửa phòng bao bước vào trong.
“Bắt lấy cô ta... bắt cô ta lại cho tao...” Diệp Đại Hải giờ mới kịp phản ứng, lớn tiếng thét.
Nhưng đợi đến lúc mấy người bò dậy đuổi theo, nào còn thấy Lâm Lam đâu nữa.
Thực tế, Lâm Lam chưa hề rời khỏi Bule, cũng chẳng đủ sức ra khỏi đây, cô xoay người trốn vào nhà vệ sinh nam, lấy ra chiếc điện thoại tiện tay lấy được của tên canh cửa, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Diêm Quân Lệnh.
Sau gáy đau nhói, trên tay đâu đâu cũng là vết găm của thủy tinh. Sau khi ngồi xổm xuống, cô đã chẳng còn sức mà đứng lên nữa, ý thức cũng dần mơ hồ.
“Diêm Quân Lệnh cứu em với...”