Đúng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, khiến Lâm Lam vội vàng lấy tay che mắt.
Mất một lúc mắt cô mới thích ứng được với ánh sáng xung quanh, chợt nhận ra mình đang ở trong một nhà hàng, xung quanh bày toàn là cánh hoa hồng đỏ, người đàn ông vừa rồi vẫn còn bên cạnh cô không biết đã ngồi bên chiếc đàn piano từ lúc nào, khoác lên người một bộ Âu phục màu đen, làm khuôn mặt điển trai càng thêm lạnh lùng cuốn hút.
Lâm Lam ngồi giữa biển hoa, ngắm người đàn ông phía trước, rất lâu sau cũng chưa định thần lại.
Người đàn ông lướt ngón tay thon dài trên những phím đàn đen trắng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, bắt đầu chăm chú biểu diễn, chất giọng trầm ấm cũng hòa theo âm nhạc mà tuôn ra.
“I’ve seen the world, done it all, had my cake now.
Diamonds brilliant, and Bel-Air now. Hot summer nights, mid July. When you and I were forever wild. The crazy days, the city lights...”
Đôi mắt Lâm Lam bỗng rạng lên vì bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô nghe Diêm Quân Lệnh hát, cô không biết rằng người đàn ông này lại hát hay đến vậy.
Bài hát “Young and Beautiful” được người đàn ông đó hát thật du dương, phong cách hát hoàn toàn khác so với bản gốc, càng dễ đi vào lòng người, đây là bài hát tiếng Anh mà Lâm Lam thích nhất.
Đặc biệt là khi người đàn ông đó hát, ánh mắt của anh nhìn cô, như thể muốn hỏi cô một cách chân thành: Anh đã từng nhìn thấy thế giới phồn hoa này, đi qua bao nơi, trải qua bao bể dâu, kim cương hay huy hoàng, cũng chỉ như mây khói, những đêm tĩnh lặng giữa mùa hè oi nồng của tháng bảy, khi ta mãi chìm trong tuổi trẻ bồng bột...
Cuối cùng là điệp khúc: “Will you still love me when I’m no longer beautiful?”(*)
(*) Em còn yêu anh không khi anh chẳng còn ưa nhìn?
Như hỏi cô, cũng như cô đang hỏi anh: Nếu như thời gian trôi đi, dung mạo không còn nữa, anh vẫn yêu em chứ?
Lâm Lam luôn nghĩ rằng chỉ có con gái mới lo lắng về điều đó, nhưng khi nghe Diêm Quân Lệnh hỏi mình như lời thì thầm với tình cảm sâu đậm như vậy, cô có chút rung động, cơ thể cũng vì thế mà run theo, mãi đến khi nhạc dừng.
“Em thích chứ?” Nhìn cục cưng đang ngẩn người, Diêm Quân Lệnh trầm giọng hỏi cô.
Lâm Lam cắn môi, có hàng vạn lý do để cô nói không thích, nhưng không lừa được trái tim mình, nhìn người đàn ông đó mà gật đầu.
Diêm Quân Lệnh nở nụ cười, làm cho những người quay phim cũng cảm thấy như bị mê hoặc.
Khí chất của người đàn ông này quả còn mạnh mẽ hơn cả ngôi sao, lại còn đẹp trai, chả trách lúc trước lên hình có hai lần, mà đã có không ít người hâm mộ.
Thật là một yêu nghiệt!
Chỉ tiếc là trái tim của yêu nghiệt chỉ có Lâm Lam thôi.
“Sao anh lại đến tham gia?” Lâm Lam đến giờ vẫn chưa phản ứng lại, Diêm Quân Lệnh cũng tham gia chương trình tạp kỹ.
“Nếu anh không tham gia, thì em sẽ hẹn hò với người đàn ông khác sao?”
Lời nói của Diêm Quân Lệnh làm Lâm Lam sững sờ, ngại ngùng cắn môi: “Chỉ là chương trình thôi mà.”
“Này, ý em là ông chủ sẽ trừ tiền sao.” Diêm Quân Lệnh đặt ngón cái của mình lên môi Lâm Lam, mọi người xung quanh đều cảm thấy tim mình nhũn ra, họ không phải đang làm chương trình tổng hợp mà đang xem phim thần tượng thì đúng hơn.
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì?” Lâm Lam từ lúc bắt đầu phản kháng đến khi bị giọng hát của người đàn ông làm cho mê hoặc, cuối cùng cô đã hiểu ra rằng vì sao khi cô ký hợp đồng anh lại bình tĩnh như vậy, hóa ra anh sớm đã có mưu đồ này.
Nhưng hiện tại nên làm như thế nào đây?
Lúc trước Tô Mộ Bạch có đưa kịch bản cho cô, nhưng bây giờ đối tượng lại là Diêm Quân Lệnh, lẽ nào họ lại làm như vậy sao?
“Em muốn làm gì?” Diêm Quân Lệnh hỏi một cách nghiêm túc.
Lâm Lam cũng suy nghĩ nghiêm túc: “Về nhà cho con bú.”
“Khụ khụ khụ... khụ...” Diêm Quân Lệnh không phòng vệ, bắt đầu ho liên tiếp.
Lâm Lam ngượng ngùng gãi đầu: “Anh không sao chứ?”
Diêm Quân Lệnh lắc đầu, nhưng nghĩ đến sự việc xảy ra hồi chiều khi anh bị Tiểu Sư Tử cắn vào ngực, thực sự lo lắng: “Con đã có mẹ và chị Nguyệt chăm sóc, em không cần lo lắng, bây giờ anh và em nên lên kế hoạch cho tuần này.”
“À.” Lâm Lam nghĩ cũng đúng.
“Còn em sao lại biết được đó là anh?” Diêm Quân Lệnh khá tò mò với vấn đề này, lúc nãy tối như vậy, ghi hình cũng phải dùng tia hồng ngoại, bản thân anh còn mang theo máy biến đổi giọng nói, vậy mà sao cô bé này có thể đoán ra được.
Kết quả anh nhận lại là ánh mắt coi thường của Lâm Lam, thốt ra hai chữ: “Mùi hương.”
“Mùi hương?” Diêm Quân Lệnh nghi ngờ.
Lâm Lam gật đầu, mặc dù khi nãy mùi hương của hoa hồng rất nồng, nhưng người đàn ông vừa đến gần cô, Lâm Lam có thể ngửi ra được mùi hương đặc trưng của Diêm Quân Lệnh, rất nhẹ nhàng và đặc biệt. Khi trước mấy lần đến gần người đàn ông ở Saya, đều do tình hình gấp gáp nên cô không nghĩ kĩ, sau này nhận định Benson chính là Diêm Quân Lệnh cũng là nhờ vào mùi huơng.
“Sao anh không nhận ra nhỉ.” Diêm Quân Lệnh cảm thấy kỳ lạ.
“Chính là mùi nhàn nhạt hương hoa ngải lại giống như nước hoa, rất thơm.” Lâm Lam dứt lời, không biết vì sao gương mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Diêm Quân Lệnh ghé sát cô: “Anh nghe nói nếu một người có thể ngửi được mùi hương trên người của một người khác chứng minh người đó đã yêu anh ta, vì đó là mùi của yếu tố kích thích.”
“Anh nói linh tinh!” Lâm Lam cũng nghĩ đến điều này, nhưng bị người đàn ông nói ra mất rồi, có cảm giác thật mất mặt.
“Vậy anh ngửi mùi hương trên người em.” Diêm Quân Lệnh vừa nói xong thì cả người anh tiến đến trước mặt Lâm Lam.
Đoàn quay phim và biên tập cũng bị làm cho choáng váng, ban nãy còn là một nam thần lạnh lùng và cấm dục nhưng giờ lại có thể trêu đùa vợ mình dưới ống kính máy quay, đúng là không định để cho họ sống mà?
“Em không có mùi gì cả!” Lâm Lam vội vàng kêu dừng, nhưng Diêm Quân Lệnh đã gần sát bên rồi.
Kể từ khi người đàn ông trở về, lúc cô nhận được đoạn video nặc danh trong lòng luôn cảm thấy bức bách. Cộng thêm việc anh dễ dàng đồng ý chuyện ly hôn càng khiến cô nghi ngờ về tình cảm giữa hai người họ, những ngày qua mặc dù cùng ở chung duới một mái nhà, cùng ngủ trên một chiếc giường nhưng đều không hề thân thiết như hôm nay.
Gương mặt Lâm Lam có chút ửng đỏ.
Nhưng Diêm Quân Lệnh dường như hoàn toàn không cảm nhận được điều gì bất thường từ Lâm Lam, anh ra sức ngửi, sau đó thốt lên: “Mùi sữa, ngọt ngọt.”
“Anh...” Một câu nói khiến cho Lâm Lam đỏ bừng mặt.
Chẳng lẽ người đàn ông này không ý thức rằng họ đang ghi hình sao, sao lại không biết ngại vậy, lúc phát sóng sẽ bị mọi người trên toàn quốc xem.
Nhưng người phụ trách biên tập cho nhóm này lại cực kỳ phấn khích, cô ấy có thể khẳng định đoạn cảnh cắt sau khi được phát sóng nhất định sẽ rất “Hot”.
Ít nhất thì lúc này trái tim thiếu nữ của cô ấy cũng đã mềm nhũn, không ngờ rằng chủ tịch của tập đoàn Đỉnh Thành làm việc quyết đoán lại mạnh tay trong lời đồn lại có thể là một cao thủ tán gái.
“Anh làm sao?” Nhìn dáng điệu ngập ngừng của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh ra vẻ “Anh không hiểu em có ý gì”.
Lâm Lam càng xấu hổ hơn: “Hát cũng hát xong rồi, chúng ta đi làm việc khác đi?”
“Được.” Diêm Quân Lệnh trả lời dứt khoát.
Lâm Lam theo phản xạ nhìn sang biên tập như để hỏi ý kiến cô ấy buổi ghi hình hôm nay có ổn không? Nào ngờ biên tập hoàn toàn không trách cô, mà giơ lên một tấm bản chỉ dẫn, trên đó viết rõ ràng dòng chữ: Xin hãy phối hợp với chủ tịch Diêm.
Phối hợp cái đầu cô ấy, một lát nữa anh mà “Động dục”, cô cũng phải phối hợp ư?
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Lâm Lam cũng không quên hỏi.
“Đến rồi em sẽ biết.”
Dáng vẻ Diêm Quân Lệnh thần bí, Lâm Lam thầm trợn mắt với anh: “Lại định giở trò gì đây.”
“Có ý kiến thì giữ lại.”
“Hừ, bá đạo.” Lâm Lam lẩm bẩm trong miệng, nhưng trong lòng lại rất tò mò: Người đàn ông này lại muốn dẫn cô đi đâu.
“Biết điều là tốt.”
Lâm Lam lại thở dài: Làm sao đây? Cô lại mềm lòng rồi.