Xe nhanh chóng tiến đến căn hộ, thời điểm ở công ty Lâm Lam nghe nói Hàn Hình Nhi nằm viện, vì vậy không chút gì do dự, cùng Diêm Quân Lệnh vào lấy đồ của mình.
Chỉ là...
Mời thu dọn được mấy bộ quần áo, Diêm Quân Lệnh cau mày lại “Mang cái gì phải thôi, cái khác không cần mang, nhà chúng ta ko thu nhận rác.”
“Đây là tôi dùng tiền mua.” Lâm Lam nhìn thấy Diêm Quân Lệnh vứt từng đồ từng đồ trong vali của cô đi, có chút không nỡ.
“Dùng tiền mua rác?”
“Anh...” Diêm Quân Lệnh không chút lưu tình nói. Thu dọn cả nửa ngày, cuối cùng cũng xách ra một vali sách, còn có mấy bộ quần áo, mấy cái khác Diêm Quân Lệnh đều cho rằng là rác, cấm không được mang theo.
Lâm Lam muốn xách vali xuống tầng, nhưng bị một bàn tay lớn nắm lấy, thuận tay cầm mấy bộ quần áo cô ôm trong người vứt lại vào tủ, sau đó bá đạo nắm lấy tay cô đi xuống tầng.
“Quần áo của tôi...”
“Chất lượng quá kém.”
“Anh.”
“Còn thừa lời tôi xách cô lên bây giờ.”
“Anh..” Lâm Lam hít thở sau, lực chiến đấu không đủ chỉ đành nhịn.
Bị Diêm Quân Lệnh quậy như vậy, lúc lên xe Lâm Lam còn tức giận thở phì phò, nhớ lại chiếc áo hoạt hình mùa hè của mình.
Vóc dáng của Lâm Lam rất đẹp lại còn rất trẻ, mặc mấy loại quần áo đồng phục, quần áo lại chất lượng kém, mặc lên thân vừa mang dáng vẻ ngoan ngoãn vừa trẻ con.
“Nếu như cô thích, bây giờ quay lại mua một cái.” Nhìn thấy dáng vẽ tiếc nuối của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh cuối cùng tốt bụng nói một câu.
“Không cần nữa, mua lại cũng không phải cái kia nữa.” Lâm Lam thu lại ánh mắt, có chút mệt mỏi nói. Cái áo kia là cô nhìn thấy trước, nhưng Hàn Hình Nhi cũng thích, vậy nên mỗi người mua một chiếc, lúc đó mặc để khoe với mọi người công ty, mọi người đều khen hai người thật giống chị em sinh đôi.
“Đi thôi” Cuối cùng vứt xuống nỗi ám ảnh trong tim mình, Lâm Lam mỉm cười nói nói Diêm Quân Lệnh.
Quân Lệnh gật đầu khởi động xe, xe này vốn dĩ là xe của Lý Húc, anh hôm nay là lần đầu tiên lái.
Tân Thị biến hóa không nhỏ, Diêm Quân Lệnh dẫn đường, vòng quanh đường cuối cùng đến rồi.
“Tới rồi?” Lâm Lam nhìn thấy bốn chữ Hưng Thịnh Quốc Tế, lại nhìn xung quanh, do dự hỏi.
“Ừ, xuống xe.” Diêm Quân Lệnh gật gật đầu, xuống xe vệ sỹ giúp Lâm Lam mở cửa xe, nhìn đối phương rồi phát ngốc xuống xe, quay người lấy hành lý, đi về phía biệt thự.
Lâm Lam đi phía sau, vào lúc Diêm Quân Lệnh mở cửa biệt thự, cuối cùng nhịn không được hỏi “Anh, rốt cuộc là ai?”
“Chồng của cô.” Diêm Quân Lệnh giới thiệu rất ngắn gọn, sau đó tiến vào biệt thự, nhìn thấy Lâm Lam đang phát ngốc ở đấy “Cô xác định cứ đứng đó mãi à?”
“Tôi...” Lâm Lam chưa bao giờ nghĩ Diêm Quân Lệnh nghèo, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới giàu thế này. Biệt thự của Hưng Thịnh Quốc Tế ở Tân Thị một căn cũng phải mấy chục triệu vạn rồi, điều quan trọng ở đây không phải bạn có tiền là có thể mua được. Ngay cả Trần Lâm Kiệt với tư cách tổng giám đốc của Tinh Thần cũng không có tư cách định cư ở đây.
“Rất kinh ngạc sao?” Diêm Quân Lệnh nhếch mày.
Lâm Lam gật gật đầu, cô không phải là người ham vật chất, nhưng nhìn thấy Diêm Quân Lệnh có tiền như này bị dọa không ít rồi.
“Thông thường nếu một người phụ nữ được gả cho một người chồng không phải rất vui mừng sao?” Diêm Quân Lệnh cười lớn nhìn Lâm Lam đang hóa đá.
Lâm Lam cười ngượng ngùng “Tôi đây có tính là gả cho quý tộc rồi không?”
“Có lẽ vậy.” Nói xong Diêm Quân Lệnh xách vali của Lâm Lam vào thẳng, sau đó để cho cô gái ngốc tự mình tiêu hóa những thứ trước mắt.
Đến khi Diêm Quân Lệnh giúp Lâm Lam thu dọn xong hành lý, Lâm Lam mới tiến vào.
Khác với trí tưởng tượng của Lâm Lam, toàn bộ biệt thử này được thiết kế khá đơn giản và thoải mái, màu sắc cũng là màu xám nhạt, phù hợp với tính cách của đàn ông. Biệt thự có một sân lớn, được bao phủ bởi một dàn hoa hồng, phía sau có hồ bơi, trên trường cũng được bao phủ bởi hoa tường vi màu hồng.
Lâm Lam quay một vòng, cấu vào má của mình, hình như không phải nằm mơ.
“Anh có bệnh gì không?” Sau khi hàng triệu con ngựa chạy vòng vòng trong đầu, Lâm Lam không nhìn được mới hỏi Diêm Quân Lệnh. Nếu không một người đàn ông nhiều tiền như vậy, không có vấn đề gì, không có bệnh gì sao lại lấy mình? Với tài sản và ngoại hình của anh ta, có lẽ cô gái nguyện ý gả cho anh ta phải xếp dài từ Thiên Ân Môn đến tháp Eiffel.
Đang thu dọn đồ của Lâm Lam, liền nghe được câu nói này, Diêm Quân Lệnh từ từ quay đầu lên nhìn cô gái nhỏ “Cô nói lại lần nữa.”
“Cái này... không phải là tôi có ý đó, chính là trên thời sự không thường nói người giàu áp lực lớn hay là khuynh hướng tình dục khá đặc biệt, do vậy sẽ ép buộc một cô gái của gia đình bình thường, sau đó trả cho họ một số tiền bồi thường, thậm chí làm bọn họ mang bầu, bởi vì bọn họ là đồng tính nên lấy ra làm vật che chắn.. cái kia... tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì?” Lâm Lam càng nói càng đi loạn, thủng não lấp không nổi rồi.
“Vậy nên cô cảm thấy tôi cũng là” giọng nói của Diêm Quân Lệnh trầm xuống
Lâm Lam lập tức lắc đầu “Tôi không phải cái ý kia...”
“Vậy ý cô là gì?”
“Tôi không có ý gì cả!” Lâm Lam cảm thấy mình nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội rồi.
“Thứ nhất, khuynh hướng tình dục của tôi bình thường;thứ hai tôi không có bệnh gì cả cô thử thử liền biết rồi.” Nói xong một bước lại một bước ép gần Lâm Lam.
“Tôi...anh đừng...” Lâm Lam bị dọa từng bước từng bước lui về phía sau.
“Đừng hoài nghi mê lực của bản thân, cô xứng đáng có được những gì tốt nhất.” Lúc Lâm Lam bị ép vào góc tường, cả người bị Diêm Quân Lệnh và bức từng vây quanh, hoảng loạn không biết làm gì, Diêm Quân Lệnh bỗng nhiên cúi đầu xuống, đặt môi mỏng lên tai cô nói.
Khí nóng thở vào làm tai cô phát ngứa, những lời nói của người đàn ông này làm tim cô run rẩy.
Trong vài ngày qua, Lâm Lam bất luận là sự nghiệp hay tình cảm đều làm cô thất vọng quá nhiều rồi, cô tự hỏi liệu có điều tồi tệ hơn sẽ đến với cô không. Cô hoài nghi bản thân có phải kém cỏi như trên mạng đang chửi rủa không, hoài nghi bản thân có phải là không xứng đáng được yêu không, mất đi chức quán quân, bị bạn trai và bạn thân nhất phản bội.
Nhưng người đàn ông ưu tú trước mắt nói với cô, đừng hoài nghi mê lực của bản thân, cô xứng đáng giành được tất cả những gì tốt nhất, là như vậy sao?
Cô tự hỏi bản thân mình.
Chụt
Ai biết được trong lúc này, Diêm Quân Lệnh đột nhiên lại cái đầu, hôn nhẹ lên má cô.
Bùm.
Não của Lâm Lam như đang thét lên một tiếng bùm, sau đó cứng đờ một chỗ, người đàn ông lạnh lùng sắt đá như Diêm Quân Lệnh, người đàn ông này mà lại hôn cô?
“Ngốc.” Nhìn thấy phản ứng của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh càng cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, nhẹ nhàng nói một câu ngốc, nhưng mang theo sự ngọt ngào nồng đậm.
Mà Lâm Lam hoàn toàn đã phát ngốc rồi, cô được Trần Lâm Kiệt theo đuổi một năm mới nắm tay, nhưng người đàn ông này mới quen chưa tới ba ngày mà lại hôn cô rồi!
Không đúng, bọn họ ngày đầu tiên quen nhau liền ôm cô, cõng cô trên lưng, ngay cả đối phương làm cái gì cũng không hiểu sao cả.
Lâm Lam ôm lấy ngực của mình, cô rốt cục đã làm cái gì?