Buổi trình diễn bộ sưu tập thời trang của Trình Phi đã được lên lịch vào thứ tư.
Trình Phi đích thân gọi điện cho Lâm Lam, mời Lâm Lam nhất định phải trình diễn bộ sưu tập thời trang của cô ấy. Lâm Lam có sự hiểu biết và khả năng nắm bắt về trang phục của Trình Phi nên được cô ấy đánh giá rất cao.
Điều quan trọng hơn là con người Trình Phi giống như những sản phẩm thiết kế của cô ấy vậy, hoàn toàn không phụ thuộc vào quan điểm của người khác về một người mẫu, cô ấy chỉ xem trọng cảm nhận của chính mình.
Do vậy bên ngoài có bàn luận như thế nào về Lâm Lam, cô ấy cũng không hề quan tâm chút nào. Trình Phi càng chú trọng việc Lâm Lam có thể trình diễn tốt bộ sưu tập thời trang của mình hơn, đưa trang phục của cô ấy trở nên thật sự hoàn hảo.
Đây chắc chắn là tin tốt nhất mà Lâm Lam nhận được trong thời gian này.
“Nhất định phải đi sao?” Ngoài kia vẫn đang ngày càng sôi nổi, Diêm Quân Lệnh hơi lo lắng, không biết Lâm Lam có thể chịu đựng được hay không.
“Ừm.” Lâm Lam hạ giọng, nhưng vẻ bề ngoài rất kiên định.
“Được, đến lúc đó để chú Trương đưa em đi, vệ sĩ lần trước sắp xếp cho em, cũng sẽ đi cùng.” Chú Trương lần trước bị tên cảnh sát giao thông giả gây rối, may mà phản ứng nhanh, nhưng đợi phát hiện ra thì Lâm Lam cũng không còn ở đó nữa rồi nên lần này đã đặc biệt ngầm phái hai tên vệ sĩ phối hợp cùng chú Trương.
“Lần trước trong bệnh viện chính là họ bảo vệ em phải không?” Lâm Lam đã sớm nghe chú Trương nói Diêm Quân Lệnh phái vệ sĩ đi theo cô, lúc đi xử lí thi thể Trần Lâm Kiệt cũng là họ bảo vệ cô, nhưng Lâm Lam vẫn chưa chính thức gặp mặt đối phương.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh chỉ ừm một tiếng, vỗ vỗ tay, trong sân liền xuất hiện hai người: “Tự giới thiệu một chút.”
Một người đàn ông cao gần bằng Lâm Lam, nói ngắn gọn, giới thiệu rất đơn giản nhưng khí thế hùng hổ: “Tôi Vương Đại, là quân nhân về hưu.”
Một người khác không quy tắc như Vương Đại, toàn thân toát ra vẻ bừng bừng, học theo giọng điệu giới thiệu của Vương Đại: “Tôi Lộc Tam, xuất thân từ lính đánh thuê.”
Lâm Lam giương mắt há hốc mồm, ngây người tại chỗ. Khi nãy họ ở đâu? Rồi lại xuất hiện như thế nào vậy?
Diêm Quân Lệnh làm lơ phản ứng của Lâm Lam, nói ngắn gọn và rõ ràng: “Sau này hai người họ sẽ bảo vệ cho sự an toàn của em.”
“Quân nhân ư? Lính đánh thuê ư? Vậy thì có phải họ rất lợi hại không?” Vẫn chưa hỏi xong, Lâm Lam đã thấy sùng bái rồi. Cô nhanh chóng đưa bàn tay ngọc ngà ra: “Chào các anh, tôi là Lâm Lam, sau này mong nhận được sự quan tâm nhiều hơn.”
Diêm Quân Lệnh lia mắt nhìn Lâm Lam, kéo tay người phụ nữ về, ngầm giao phó: “Gần đây công việc tương đối nhiều, hai người các cậu lưu tâm chút.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Vương Đại và Lộc Tam tỏ thái độ vô cùng cung kính với Diêm Quân Lệnh, sau đó nhanh chóng biến mất.
Lâm Lam líu lưỡi, nuốt nước bọt: “Tuyệt, quả là lợi hại!”
“Thấy anh có lợi hại không?” Diêm Quân Lệnh không phục nói, anh không thích bánh bao nhỏ thán phục người khác như vậy.
Nào ngờ Lâm Lam hơi ngẩng đầu lên, giả ngốc quay sang hỏi anh: “Anh có gì ghê gớm chứ?”
Diêm Quân Lệnh chịu đả kích quá lớn, liếc mắt nhìn Lâm Lam: “Tối nay anh sẽ về muộn chút.”
“Ừm.” Lâm Lam không thèm để ý chỉ ừm một tiếng, quay người đi vào trong sân tìm Vương Đại và Lộc Tam, cô vô cùng tò mò hai người họ rốt cuộc đang trốn ở đâu đây.
Bị lờ đi hoàn toàn, Diêm Quân Lệnh bực bội trong lòng. Lúc ra ngoài nghe thấy cô bé hét lên với anh: “Diêm Quân Lệnh rau bắp cải của em chín rồi, bữa tối em xào rau bắp cải cho anh nhé.”
Diêm Quân Lệnh bước lên xe, tự cao nghĩ, ai thèm ăn bắp cải xanh của em chứ!
Khởi động xe chạy khỏi biệt thự, tối nay anh muốn gặp mấy vị lãnh đạo của Tấn Thị, buổi tiệc từ thiện lần trước chỉ là bước chuẩn bị. Mục đích chính của anh là lấy lô đất phía đông của Tấn Thị, Diêm Quân Lệnh đang chuẩn bị để xây dựng cơ sở điện ảnh và truyền hình quy mô lớn ở Tấn Thị, vùng đất phía đông đó là một địa điểm tuyệt vời.
Chỉ có điều miếng mồi ngon thì sẽ có rất nhiều kẻ thèm thuồng, liệu anh có thể giành lấy lô đất phía đông đó không, là cả một vấn đề.
Diêm Quân Lệnh vừa rời khỏi, Lâm Lam đã nhận được một cú điện thoại lạ.
Mẹ của Hàn Hinh Nhi muốn gặp Lâm Lam.
Lâm Lam thắc mắc, mẹ của Hàn Hinh Nhi sao lại có số điện thoại của cô, lại còn hẹn gặp cô? Nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt hôm đó, Lâm Lam linh cảm có nhiều điều chẳng lành.
“Dì à, có chuyện gì không ạ?” Lâm Lam hỏi một cách lịch sự, mặc dù mối quan hệ của cô và Hàn Hinh Nhi vô cùng lạnh nhạt, nhưng cô ấy với dì Hàn không thù không oán, đối phương lại là bậc trưởng bối, cũng không so đo làm gì.
Chu Vũ Vi hơi thẹn thùng nói: “Là thế này, Hinh Nhi nhà dì đã làm nhiều chuyện không phải, dì muốn đích thân đến xin lỗi cháu.”
Lâm Lam do dự nói: “Không cần đâu dì, đó là chuyện giữa cháu và Hàn Hinh Nhi, không nên phiền dì đâu ạ.”
“Dì biết, nhưng suy cho cùng là do Hinh Nhi nhà dì đã làm nhiều việc không nên. Con bé còn nhỏ tuổi, lại do người mẹ này đã quá cưng chiều, vẫn mong con đừng hận con bé.” Chu Vũ Vi càng nói thì sống mũi càng cay.
“Thật sự không cần ạ...”
Đang lúc Lâm Lam nói không cần làm như vậy, thì giọng của Hàn Hinh Nhi đột nhiên vang lên, chất vấn rất to: “Mẹ, mẹ đã gọi cho ai?”
Lâm Lam không thể không cau mày.
“Ai bảo mẹ xin lỗi cô ta, con thấy mẹ không phải vì muốn đến xin lỗi mà vì muốn tiếp cận cô ta thì có...”
“Hinh Nhi!”
“Tút tút tút...”Lâm Lam vẫn chưa nắm rõ sự tình, hai mẹ con bên đó đã tranh luận ầm ĩ, Lâm Lam còn muốn hỏi cuộc điện thoại gì thì bên đó đã cúp máy rồi.
Nét mặt Lâm Lam ngỡ ngàng và mơ hồ.
Cô hái một ít rau cải, lại ngắt không ít những cánh hoa hồng, chuẩn bị pha trà hoa hồng, điện thoại lại kêu lên, lần này là Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết nhẹ giọng nói: “Cảnh sát đã công bố danh sách người mẫu có liên quan, bên trong không có người mẫu nữ họ L, những người khác toàn bộ đều bị cảnh cáo, chúng ta tạm thời nhẹ nhõm rồi.”
“Bên Trương Lộ thì sao?” Lâm Lam thong thả hỏi, chỉ cần cô không bị kéo vào vụ làm ăn về tiền bạc và tình dục giữa Trần Lâm Kiệt và Diệp Thị, như vậy chuyện khác dễ nói rồi. Rắc rối lớn nhất còn lại là Trương Lộ, cô gái còn quá trẻ, cố ý làm liều, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, không nói đến việc chụp ảnh và quay video khỏa thân, lại còn quay lại cắn Lâm Lam một vết.
Việc này còn chưa nói, Trương Lộ đó tuy rất trẻ, nhưng cô ta rất biết lợi dụng dư luận và tuổi tác của mình để làm việc, lại biết vờ ngoan đạo vờ đáng thương. Cô ta tung lên mạng một video vô cùng đáng thương, rồi đưa ra một lá thư của luật sư loại bỏ một số lời mắng mỏ Lâm Lam để lại gây sốt.
Hơn nữa lần này còn thêm một tội danh bắt nạt vị thành niên.
Bởi vậy mới nói đối thủ càng yếu, thì càng dễ gây ra đòn chí mạng hơn.
“Cũng cảnh cáo rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì.” Nhắc đến Trương Lộ, Tăng Tuyết liền cảm thấy đau đầu.
“Vậy thì không cần khách khí nữa, trực tiếp khởi kiện. Còn nếu cô ta quá hạn không có cách nào trả nợ, cho vay nặng lãi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, đến lúc đó có lẽ trường học của cô ta và gia đình họ sẽ nhận được thông báo.” Lâm Lam lạnh lùng nói, trước đây vì lo lắng việc khởi kiện làm cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình ỷ mạnh bắt nạt kẻ yếu, nhưng hiện giờ đối phương lại được nước lấn tới, vậy thì đừng trách cô ra tay độc ác.
“Em còn phải nói, cho vay nặng lãi đã tìm đến cô ta rồi, có điều em đoán xem loại khốn đó nói gì không? Trong video và ảnh đó không phải là cô ta, mà là em. Làm cho chuyện vay nặng lãi trở nên ngớ ngẩn, lại còn làm ra vẻ ngốc nghếch buồn nôn.” Tăng Tuyết không còn gì để nói.
“Nếu thật sự cô ta không trả tiền, sợ rằng những người đó sẽ tìm đến em.” Lâm Lam tuy chưa từng kết giao với loại người này, nhưng cô rất hiểu rõ tính cách và lòng tham của cô ta, Trương Lộ là học sinh không có tiền, không có thu nhập, nhưng cô thì không như vậy.
Tăng Tuyết kinh ngạc: “Không phải chứ?”
“Chị cứ chờ xem.”