Sắc mặt của Lý Húc lúc này rất khó coi “Người lạ? Em như này là muốn vứt bỏ tôi?”
“Hay anh muốn làm tiểu tam?” Coco chất vấn, lăn qua lăn lại mấy vòng lớp trang điểm đều nhạt nhòa, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, mà lại đem lại cảm giác khiến người khác phải xót xa thương cảm.
“Tôi sẽ giải thích rõ ràng với mẹ.” Trải qua đêm hôm nay Lý Húc ngược lại hiểu rõ trái tim mình muốn gì.
“Đó là chuyện của anh.” Coco hoàn toàn nuốt không trôi lời này của Lý Húc.
Pai!
“A, Lý Húc anh bị thần kinh rồi à, mà lại dám đánh tôi.” Coco vừa nói xong, Lý Húc một tay đánh nhẹ vào đôi môi đang vểnh ra, sắc mặt Coco xám xịt, mở miệng mắng chửi anh.
“Xúc cảm không tệ.”
“Không tệ ông nội anh, có gai.” Coco mắng chửi, đáy mắt hồng lên như chực trào rơi nước mắt.
Lý Húc vội vàng, nhanh tay vén váy Coco lên “Ở đây? Tôi khêu ra cho em.”
“Anh...” Nhìn thấy tư thế của Lý Húc như đang cưỡi lên người cô, mông cô đối diện trước mắt anh, Coco tuy mặt dày nhưng cũng chịu không nổi đả kích này.
“Em đừng động, cẩn thẩn kim đâm vào thịt.” Lý Húc giữ chặt Coco, hết sức chăm chú soi xét mông cô.
Tim Coco đập nhanh, trong lòng thầm mắng Lý Húc là cái đồ đàn ông hôi thối khốn nạn.
Tinh.
Lúc Lý Húc chăm chú đè lên người Coco, tiếng ting từ cửa căn hộ vang lên.
Châu Ngọc Mai đem theo Phó Thanh Thanh đẩy cửa ra “Tôi nói có một thằng đần đang ở đây... nó quả nhiên... ở đây...”
Lời mới nói một nửa Châu Ngọc Mai nhìn thấy con trai mình đang nằm sấp trên mông Coco, biểu tình chuyên tâm, hành động dung tục, đứng như trời trồng nên mặt đất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nuốt luôn cả nửa câu sau vào trong.
Phó Thanh Thanh bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt “Mấy người... mấy người không biết xấu hổ!”
Tiếng động của hai người làm ồn tới Coco và Lý Húc, dường như ngẩng đầu cùng lúc, đồng thời sững người.
Lý Húc dường như ngay lập tức bò ra khỏi người Coco, lấy áo khoác của mình phủ lên người Coco “Mẹ, ai bảo mẹ tới đây?”
“Con... thằng khốn này, không biết liêm sỉ, con làm sao có thể như này...”
“Mẹ, con làm sao?” Lý Húc hỏi ngược lại lời chỉ trích của mẹ.
“Bác gái không phải nói bây giờ không phải thời cổ đại nữa rồi sao, may mà cháu sống trong thời hiện đại nha.” Da mặt dày của Coco, Châu Mai Ngọc có thể sánh được sao.
“Cô... cô làm sao dám làm thế này với con tôi.” Nghĩ tới hành động vừa rồi của con trai, mặt Châu Ngọc Mai đều muốn phát hỏa.
“Cháu làm gì con trai cô? Làm ơn, nếu cháu thật sự làm gì với anh ta, cũng là anh ta tự nguyện.” Coco biết mẹ Lý hiểu lầm, nhưng chẳng liên quan gì tới cô.
Cô trước giờ chưa bao giờ phải giải thích cho người khác, đặc biệt là cái bà già đáng ghét này.
“Lý Húc, đây là người phụ nữ con thích sao? Không, là phụ nữ chuyển giới, con nhìn xem cô ta đối xử thế nào với mẹ, lẽ nào con thật sự muốn ở bên cạnh cô ta?” Châu Ngọc Mai không cách nào đối phó được Coco, chỉ đành hỏi con trai mình.
Không ngờ tới Coco ngước đầu lên nhìn Phó Thanh Thanh “Anh ấy vừa nãy là vì tôi mới làm những việc như vậy, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Cô là cái đồ hồ ly tinh còn dám ly gián chia rẽ mẹ con chúng tôi, tôi hôm nay phải đánh chết cô.” Vừa nói Châu Ngọc Mai vừa chạy tới trước mặt Coco, nắm lấy tóc cô giật xuống, mặt đỏ lên “Hai người... hai người...”
“Mẹ, buông cô ấy ra, có cái gì đổ hết lên đầu con, cô ấy là người phụ nữ của con!” Lý Húc bước lên giữ lại tay mẹ anh.
Pa!
Châu Ngọc Mai xòe bàn tay ra, tát vào mặt con trai mình.
Lý Húc bị bà tát đến nỗi khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn thẳng lưng đứng trước mặt bà, không để bà lại chạm vào Coco nữa.
“Con... con là cái đồ bất hiếu! Thanh Thanh chúng ta đi.” Nhìn bộ dạng ngang bương không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước của con trai, Châu Ngọc Mai phẫn nộ kéo Phó Thanh Thanh rời đi.
Lý Húc lúc này mới quay đầu nhìn Coco “Em không sao chứ?”
Coco trần trụi nửa thân, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, Lý Húc vô thức hóp bụng lại “Em... em làm gì nhìn anh như vậy?”
Coco không trả lời anh, liếm liêm môi, bổ nhào vào lòng Lý Húc trực tiếp hôn lên môi anh.
Lý Húc bất ngờ với sự nhiệt tình của cô gái này, liền bắt đầu hôn lại, sau đó hai người dường như hai con rắn trần truồng quấn quýt lấy nhau, chỉ là làm tới một nửa Coco bỗng dưng hét lên một tiếng “... Ở kia còn có gai...”
“Gai ở đâu?” Lý Húc cố tình hỏi.
“Ở mông của lão nương.” Coco một chút cũng không ngại ngùng.
Lý Húc chép miệng một tiếng lại bổ nhào lên người cô, lòng bàn tay lớn ụp lên mông cô, mắng lớn “Em đây là đồ ***”
“Anh là cái đồ đạo đức giả.” Coco mắng lại.
“Xứng đôi vừa lứa.” Lý Húc không biết xấu hổ.
Một lúc sau cả căn hộ tràn ngập hơi thở dốc của người đàn ông và âm thanh rên rỉ của người phụ nữ.
Vô cùng kích thích.
...
Tại Đỉnh Thành.
Diêm Quân Lệnh đang tăng ca,ngẩng đẩu lên đã chín giờ tối, anh nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại “Nói Lý Húc qua đây một chuyến.”
“Trợ lý Lý không ở đây, vừa nãy mới liên hệ cũng không bắt máy.” Lâm Lam lập tức trả lời.
“Cái tình huống gì đây?” Hai ngày nay người ngã ngựa độ, cái thằng này lại làm như không.
“Phó tiểu thư đã qua đây.” Lâm Lam do dự một chút rồi trả lời.
Diêm Quân Lệnh một thoáng sững người, rồi nói “Không sao, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn đêm cho mọi người, vất vả xong rồi để mọi người nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Cúp điện thoại Diêm Quân Lệnh hơi cau này, nói không chừng Tiểu Lý Tử thật sự có ý với Phó Thanh Thanh rồi? Có vẻ như sau này phải nhắc nhở cậu ta duy trì khoảng cách với Coco.
Nghĩ xong, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tiểu Lý Tử bận rộn hẹn hò, nhưng ông chủ của anh lúc này lại không được nghỉ ngơi chút nào.
Sau vụ lùm xùm trốn thuế nổ ra, đã ảnh hưởng rất lớn đến cổ phiếu của Đỉnh Thành, lại xuất hiện tình trạng sụt giá đột ngọt, lần này đã là lần thứ hai trong ngày, làm tổn hại rất lớn tới danh tiếng của Đỉnh Thành.
Nếu như không tìm thấy một nhà đầu tư đáng tin cậy, vậy sự phát triển sau này ắt hẳn sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Tới lúc đó Hoắc Quốc Bang sẽ đục nước kéo cò, có thể sẽ gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng với Đỉnh Thành.
Bận rộn đến tận đêm khuya, Diêm Quân Lệnh mới dừng lại.
Gọi điện cho Lâm Lam “Hôm nay phải nuốt lời rồi, đêm nay anh ở lại công ty nghỉ ngơi.”
“Chú Trương tỉnh rồi.” Lâm Lam phớt lờ lời của người đàn ông, nói ra tin mình mới nghe được.
“Em nói cái gì?”
“Chú Trương tỉnh rồi, lúc nãy bác sỹ vừa thông báo cho mọi người.” Giọng nói của Lâm Lam mang theo tia vui sướng không kiểm soát được.
Đây có lẽ là tin tốt nhất mà gần đây cô nghe được.
“Em bây giờ đang ở đâu?” Diêm Quân Lệnh hỏi lại.
“Em chuẩn bị đi với ông nội, anh nếu như đang bận thì ngày mai gặp cũng được.” Lâm Lam vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Không sao, bây giờ anh qua ngay.” Đặt giấy tờ trong tay xuống, Diêm Quân Lệnh nhanh chóng phân phó cho Linda chuẩn bị xe.
Mấy ngày trên miệng Diêm Quân Lệnh không nói gì, nhưng trong lòng cực kỳ lo lắng về tình hình của chú Trương.
Bây giờ nghe tin chú Trương tình lại, trong lòng Diêm Quân Lệnh cũng nhẹ nhõm hẳn ra.
Đến lúc Diêm Quân Lệnh tới bệnh viện, Lâm Lam và ông nội cũng ở đó rồi, bọn họ cùng nhau vào phòng bệnh.
Cơ thể chú Trương vẫn còn rất yếu, nhưng may mà tỉnh lại rồi, bây giờ đang từ từ hồi phục.
“Tiểu Trương, anh tỉnh rồi.” Ông nội thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng của chú Trương có chút chậm chạp, vô thức nhìn xung quanh “Tiểu thiếu gia? Tiểu thiếu gia sao rồi?”
Tới lúc này, chú Trương vẫn lo lắng cho Diêm Quân Lệnh.
“Chú Trương, cháu đây.” Diêm Quân Lệnh bước lên.
Chú Trương vừa thấy Diêm Quân Lệnh liền thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt Lâm Lam hồng hồng, may mà chú Trương tỉnh rồi.
Thật may.
Trái tim căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng rồi.