Tiếc là Diêm gia bảo vệ đứa cháu này quá tốt, cô đã thử tìm cơ hội mấy lần nhưng không được, nếu không phải lần ngoài ý muốn này, cô căn bản không thể bế Diêm Trí Viễn ra ngoài được, nhưng vấn đề đó là cô bế được Diêm Trí Viễn ra rồi thì con cô lại bị người của Hoắc Quốc Bang trông coi nghiêm ngặt.
Cô không dám chọc vào Diêm Quân Lệnh, càng không địch nổi Hoắc Quốc Bang nên chỉ còn cách vu oan giá họa.
Trần Nguyệt biết Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đều đang ở Diêm gia, cả tòa biệt thự Đỉnh Thành chỉ còn lại ba Lâm và thím Vương, nên mới nghĩ ra cách lợi dụng Lâm Phúc Sinh.
Không chừng không những có thể cứu được con trai mà còn có thể thuận lợi bỏ chạy.
Trần Nguyệt có một chút mối quan hệ mà mẹ cô để lại, tuy không được rộng như trước nhưng để chạy trốn thì không phải là không thể.
Nhưng chuyện gấp nhất bây giờ đó là tiến hành ghép tủy cho con trai.
Còn về lời nói của Hoắc Quốc Bang, Trần Nguyệt tin ông ta mới là lạ.
Người khác không biết Hoắc Quốc Bang là người thế nào, nhưng Trần Nguyệt biết rõ người đàn ông này máu lạnh, vô tình, ra tay tàn độc, khi xưa giúp Rio chẳng qua cũng là vì lợi ích.
Cúp điện thoại, tinh thần Lâm Phúc Sinh vô cùng hoảng loạn, trong đầu không không ngừng nghĩ về lời nói của cô bảo mẫu kia, Hoắc Quốc Bang phái cô ta đến bắt tiểu Sư Tử, là Hoắc Quốc Bang làm, ông ta quả nhiên biết việc này, hơn nữa đã ra tay rồi!
Hơn nữa còn bắt đầu từ tiểu Sư Tử.
Nghĩ đến tin tức mà ông xem mấy ngày gần đây, trên đó có viết người hãm hại Lâm Lam chính là con gái nuôi của Hoắc Quốc Bang, có lẽ ngay cả chuyện bôi nhọ kia cũng là do Hoắc Quốc Bang làm.
Nhiều năm qua đi, Hoắc Quốc Bang thực sự hận Vũ Vi như vậy, thậm chí còn kéo theo cả con gái và cháu ngoại của mình?
Cứ nghĩ đến thủ đoạn của Hoắc Quốc Bang là Lâm Phúc Sinh lại rùng mình, ngay cả thím Vương hỏi ông mấy câu ông cũng không nghe thấy.
“Ông Lâm, ông bị sao thế?” Thím Vương không nhịn được mà vỗ vào người Lâm Phúc Sinh.
“A... À, tiểu Vương a, tôi không sao, tôi không sao...” Lâm Phúc Sinh miệng thì nói không sao nhưng thần sắc hoàn toàn không giống với không có chuyện gì.
Thím Vương nhìn Lâm lão bằng ánh mắt kì lại, đang định hỏi xem trưa nay ăn thế nào thì Lâm lã quay đầu lại, “Tôi ra ngoài một lát, trưa ăn ở ngoài không về nữa.”
“Không về ăn cơm?” Thím Vương nghi hoặc, đây là lần đầu tiên Lâm lão nói đi ra ngoài không về ăn cơm.
“À.” Ông lại à một tiếng, Lâm Phúc Sinh tìm về phòng tìm thấy chiếc điện thoại đã rất lâu không dùng tới rồi đi ra khỏi nhà.
Thím Vương càng nhìn càng thấy kì lạ, lúc này điện thoại bàn trong nhà lại vang lên, là Lâm Lam.
“Tiểu Trần có về nhà không?” Tuy biết là hi vọng mong manh nhưng Lâm Lam vẫn thuận miệng hỏi một tiếng.
“Không a, nhưng Lâm lão lại trông giống như người mấy hồn vậy, ông ấy còn nói trưa nay không về nhà ăn cơm.” Thím Vương lầm bầm một tiếng.
“Không về nhà ăn cơm? Người mất hồn?” Lâm Lam lặp lại lời của thím Vương một lần.
“Đúng a, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?” Thím Vương có chút lo lắng.
“Trước đó có xảy ra chuyện gì không?” Tuy Lâm Lam rất lo lắng cho tiểu Sư Tử nhưng đầu óc cô vẫn nhanh nhạy.
Thím Vương nghĩ một chút, “Hình như có nhận một cuộc điện thoại, nhưng lúc thím tới thì cúp máy rồi.”
“Ba cháu đã đi xa chưa? Nếu chưa đi xa thì thím hỏi ông ấy đi đâu? Nếu đi xa rồi thì thím hỏi bảo vệ xem ông ấy đi theo hướng nào.” Lâm Lam lập tức dặn dò.
“Được, ta đi ngay đây.” Thím Vương không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Lâm Lam vội vàng như vậy không dám chậm trễ, nhưng đến lúc bà đi ra thì Lâm Phúc Sinh đã không còn ở đó nữa, chỉ còn cách nghe ngóng từ bảo vệ rồi gọi lại cho Lâm Lam.
Lâm Lam lập tức thông báo cho Diêm Quân Lênh, “Ông xa, bảo mẫu liên lạc với ba.”
“Chuyện là như thế nào?” Diêm Quân Lệnh vội hỏi.
Lâm Lam nhanh chóng nói ra suy đoán của mình.
“Anh lập tức phái người đi theo ba.” Vì lo cho sự an toàn của cả nhà mà Diêm Quân Lệnh sớm đã cài vào điện thoại của Lâm Lam và Lâm Phúc Sinh thiết bị theo dõi, vậy nên khi cần tìm sẽ không gặp khó khăn.
“Dạ.” Lâm Lam gật đầu, xem ra người phụ nữ kia nắm rõ mọi tình hình bên này của cô trong lòng bàn tay, nếu không cũng sẽ không gọi điện cho ba cô.
Nhưng trên người ba cô không có tiền, nếu là bắt cóc cướp tài sản thì có phải bị thiệt quá không? Hay là đối phương có mục đích khác?
“Ông chủ, tôi nhớ ra một chuyện, buổi yến tiệc chúc mừng đêm đó, cô bảo mẫu kia cũng có mặt ở đó.” Nghe thấy Lâm Lam nói vậy, Vương Đại đột nhiên nhớ ra buổi tối hôm đó có vô tình chạm mặt bảo mẫu kia ở gần khách sạn Vương Triều, lúc đó vì vội vàng đi tìm Lâm Lam nên không phát hiện ra sự bất thường, lúc này nghĩ lại mới thấy chuyện này rất kì lại.
“Cái gì?” Diêm Quân Lệnh cau mày.
“Lúc đó cô ta giải thích là vì Lâm lão lo lắng cho bà chủ nhỏ nên bảo cô ta qua đây xem thử.” Hiện giờ nghĩ lại thì cái lý do này đúng là hài hước, bởi vì lúc đó mọi chuyện rất hỗn loạn, cho dù có đưa tin kịp đi nữa thì cũng không đủ thời gian để bảo mẫu kia chạy đến đó.
Vậy thì chỉ có một khả năng đó là lúc họ ở đó thì đối phương cũng đã có mặt.
“Buổi tốt hôm đó ở trong buổi yến tiệc tiểu Lam nhận được tin nhắn bí mật, địa điểm gửi đúng là ở gần đó. Thiên Thành vốn dĩ đã muốn tìm tên đó rồi nhưng do ở buổi yến tiệc xảy ra chuyện nên bị điều động đi.” Diêm Quân Lệnh trầm mặt nói, cũng chính là vì buổi tối hôm đó anh mới loại trừ khả năng là những người xung quanh mình gửi.
Nhưng không ngờ là lúc đó Trần Nguyệt cũng có mặt.
“Xin lỗi ông chủ.” Vương Đại cũng ý thức được là do sơ suất của mình nên mới khiến tin tức bị sai lệch.
“Cậu và Lộc Tam lập tức đi tìm ba, những chuyện khác nói sau.” Tình hình buổi yến tiệc lúc đó rất loạn, bản thân anh không tìm thấy Lâm Lam tâm trạng đã vô cùng hoang mang rồi, huống hồ là người phụ trách bảo vệ Lâm Lam là Vương Đại và Lộc Tam.
Hơn nữa trách cứ vào lúc này thì có ý nghĩa gì.
“Chúng tôi lập tức đi tìm.” Vương Đại nhận lệnh, lúc này Lộc Tam đã điều tra ra được con đường mà Lâm Phúc Sinh rời đi, đích đến là bệnh viện Thụy An.
Diêm Quân Lệnh cau mày, chẳng lẽ ba vợ anh bị bệnh?
Lâm Lam thấy kết quả như vậy thì vô cùng lo lắng, là cô đoán sai sao?
“Bất luận là thế nào đi nữa thì cứ tìm người trước.” Diêm Quân Lệnh quyết đoán ra lệnh.
“Để em đi cùng họ.” Ở lại đây cũng không có tác dụng gì, cô lo cho con trai nhưng cũng lo cho ba nữa.
“Được.” Diêm Quân Lệnh gật đầu.
Vương Đại và Lộc Tam lúc này ngay lập tức đưa Lâm Lam đi tới bệnh viện mà Lâm Phúc Sinh đang đến.
...
Lâm Phúc Sinh đi ra khỏi biệt thự Đỉnh Thành, đang ảo não không biết nên đến Thụy An như thế nào thì thấy Chu Vũ Vi đang lén la lén lút, “Sao bà vẫn ở đây?”
“Phúc Sinh...” Chu Vũ Vi cuối cùng cũng gặp được Lâm Phúc Sinh, bà kích động bổ nhào tới.
“Lần trước không phải tôi đã bảo bà đừng đến rồi sao?” Giọng nói của Lâm Phú Sinh có chút kích động, nghĩ đến sự an toàn của cháu, ông không có cách nào bày ra khuôn mặt tươi cười với Chu Vũ Vi.
“Tôi... Ông xem tin tức chưa? Đỗ Tịch kia là con gái nuôi của Hoắc Quốc Bang, bọn chúng đã bắt đầu đối phó Tiểu Lam rồi, ông nói bây giờ phải làm thế nào?” Từ sau khi biết người đối phó với Lâm Lam là Khúc Khải, hơn nữa Khúc Khải là quản lý của Đỗ Tịch và biết quan hệ của Hoắc Quốc Bang và Đỗ Tịch, cả đêm bà lo lắng không yên, sáng sớm ra đã vội đến đây, nhưng đợi nửa ngày bảo vệ vẫn không cho vào nên chỉ còn cách ngồi chờ may mắn.
“Hắn ta cho người bắt cóc con của tiểu Lam, giờ tôi phải đi cứu cháu ngoại tôi...” Cuối cùng Lâm Phúc Sinh không nhịn được nghẹn ngào nói ra tiếng.
“Phúc Sinh... Ông nói gì?” Chu Vũ Vi tưởng mình nghe nhầm.
“Hoàn toàn chính xác, giờ tôi phải đến bệnh viện Thụy An.” Lâm Phúc Sinh nói xong liền muốn đi vẫy xe.
Chu Vũ Vi kéo Lâm Phúc Sinh lại, “Ông không lừa tôi?”
“Tôi lừa bà làm gì” Lâm Phúc Sinh tức giận giằng ra khỏi tay Chu Vũ Vi.
Nhưng lúc này Chu Vũ Vi dơ tay ra vẫy xe, sau đó cùng Lâm Phúc Sinh ngồi lên xe, ban nãy mới biết là có chuyện xảy ra nên cả khuôn mặt bà trắng bệch.
“Ông ta quả nhiên sẽ không tha cho chúng ta... Sẽ không tha...”
Lâm Phúc Sinh nắm chặt tay thành nắm đấm, không nói lời nào.