“Anh đang nói gì với con vậy? Con có thể nghe hiểu sao?” Lâm Lam vừa lau tóc vừa hỏi.
“Không phải em nói bé con có thể nghe hiểu sao?” Vẻ mặt Diêm Quân Lệnh thành thật nhìn cô.
Lâm Lam cạn lời, nhún nhún vai: “Anh đi tắm đi, muộn rồi.”
“Chờ anh.” Diêm Quân Lệnh nghe xong, đi đến trước mặt Lâm Lam, ngậm lấy vành tai của cô nói nhỏ.
“Diêm Quân Lệnh!” Hơi thở nóng ấm khiến toàn thân Lâm Lam phát run, thấp giọng hét lên, khóe miệng người đàn ông liền nhếch lên nụ cười xấu xa đi sang phòng bên cạnh.
Lâm Lam lắc đầu, nhanh chóng lau khô tóc, nằm cạnh Tiểu Sư Tử. Vốn còn lo sợ người đàn ông sẽ tiến đến trêu cô, kết quả bởi quá mệt mỏi, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ Diêm Quân Lệnh quấn khăn tắm, cố ý lộ ra cơ bụng gợi cảm đi ra đã thấy cô gái nhỏ của mình ôm con trai ngủ say sưa.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng tràn ngập sự mất mát, mang theo loại cảm giác ngơ ngẩn dễ thương như vật cưng bị từ chối ham muốn, bất đắc dĩ thu hồi lại hơi thở nồng đậm kích thích trên người, khẽ khàng đi đến bên cạnh cô, chen vào chiếc giường thực sự không to lớn gì, ôm lấy Lâm Lam từ phía sau, bàn tay to ôm cả hai mẹ con vào lòng.
Tiểu Sư Tử dường như đang mơ, khuôn mặt trắng nõn còn chưa vỡ nét xuất hiện những biểu hiện phong phú, Lâm Lam cong người, lưng áp sát vào bụng Diêm Quân Lệnh, hàng mi dài dưới ánh đèn giường in bóng mờ mờ dưới mi mắt, đôi lúc khẽ run, khiến tim người đàn ông cũng khẽ rung theo.
Diêm Quân Lệnh duỗi một cánh tay ra tắt đèn giường, khắc ghi khoảnh khắc ấm áp này vào tim.
Trong thế giới hỗn loạn này, điều cuối cùng mà chúng ta mong ước cũng chỉ là một gia đình nhỏ ấm áp của riêng mình.
Chỉ là con người vẫn luôn phải chấp nhận những điều xảy ra thế giới này bất luận là tốt hay xấu.
Tiểu Sư Tử thức dậy từ rất sớm, nghịch ngợm đến mức Lâm Lam cũng bị bé làm thức giấc. Đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh, tò mò nhìn cô, bé con vừa học được cách xoay người, bắp chân không ngừng lật tới lật lui, bàn chân nhỏ thỉnh thoảng lại đạp lên người Lâm Lam.
Diêm Quân Lệnh mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy bàn chân bé con đá vào cằm Lâm Lam, không vui nhấc bé lên: “Ai cho con bắt nạt mẹ?”
“Anh buông Tiểu Sư Tử xuống!” Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Diêm Quân Lệnh đang cầm một chân của con trai, đầu thì lơ lửng trong không trung, bé con huơ huơ bàn tay nhỏ nhắn, hưng phấn ê ê a a, không hề sợ hãi.
Trái tim Lâm Lam như bị siết chặt.
“Trẻ con da dày, em sợ cái gì.” Diêm Quân Lệnh thấy con trai vẫn nên rèn luyện nhiều một chút.
Lúc này, mẹ Diêm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cháu trai bị treo ngược trong không trung, một chân được xách lên, giật mình tới mức ôm ngực, túm lấy cây chổi cạnh cửa xông đến: “Thằng nhóc khốn nạn, anh định treo chết cháu tôi à!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi...” Diêm Quân Lệnh không ngờ mẹ mình sẽ phản ứng mạnh như vậy, nhanh chóng nhét Tiểu Sư Tử vào ngực Lâm Lam, lập tức nhảy xuống giường: “Có đến mức phải làm vậy không?”
“Không phải anh sinh nên đương nhiên anh cảm thấy không đến mức.” Lâm Lam tức giận trả lời.
“Tiểu Lam nói rất đúng, có bản lĩnh thì anh tự sinh một đứa đi, đến lúc đó anh muốn chơi như thế nào cũng chả ai quản anh!” Tạ Quyên mắng xong, liền ôm lấy Tiểu Sư Tử vào trong ngực: “Ai u, bảo bối của bà, sao cháu lại có người bố không đáng tin đến vậy chứ...”
Diêm Quân Lệnh cảm thấy xấu hổ, cuối cùng, anh lĩnh ngộ sâu sắc được một điều: Địa vị của anh trong cái nhà này, đã không còn như xưa.
Tạ Quyên bế Tiểu Sư Tử xuống lầu, không quá ba phút tội ác của Diêm Quân Lệnh đã được thông báo cho cả nhà, bà nội cầm theo gậy chống xông lên lầu.
Diêm Quân Lệnh lôi kéo Lâm Lam rời đi nhanh như một cơn gió, mà bạn nhỏ Diêm Trí Viễn bị anh giáo dục nửa tiếng tối qua đang thảnh thơi nằm trong xe nôi của trẻ con, lăn lộn qua lại.
Còn chưa lớn đã đào hố hại bố, không biết lớn lên sẽ trở thành đứa tinh ranh quỷ quái đến mức nào?
Ngồi trong xe, lòng Diêm Quân Lệnh vẫn còn sợ hãi, dứt khoát gọi cho Linda: “Đưa giúp tôi mấy hộp thuốc điều trị tâm lý, đặc biệt là loại thực phẩm bảo vệ sức khỏe cho phụ nữ trung niên thời mãn kinh và người già đem về nhà cũ.”
“Ha...” Tận mắt nhìn thấy cảnh vị chủ tịch bá đạo lạnh lùng nào đó bị bà nội đuổi đánh, lại nghe thấy câu nói này của Diêm Quân Lệnh, cô thật sự không nhịn được bật cười thành tiếng.
Diêm Quân Lệnh lườm người phụ nữ nhà mình: “Không cho cười.”
Hình tượng huy hoàng của anh, xem như đã hoàn toàn đổ bể.
“Hiện tại ngài Diêm đây còn muốn quản cả chuyện người khác muốn cười sao?” Lâm Lam chế nhạo.
Diêm Quân Lệnh khó chịu, thừa dịp đèn đỏ, cánh tay duỗi ra ôm Lâm Lam vào ngực, sau đó cắn cô thật mạnh: “Còn cười, cười nữa anh sẽ xử em ngay tại đây.”
Lâm Lam lui về phía cửa sổ theo bản năng, mắt dõi theo dòng người đi lại trên đường, sau đó liếc nhìn người trong xe: “Ngài Diêm, tốt xấu gì anh cũng nên lo lắng cho hình tượng của mình đi.”
“Hừ.” Người đàn ông kiêu ngạo hừ một tiếng, anh còn có hình tượng sao?
Cũng may đèn xanh đã sáng, người đàn ông vẫn còn lý trí, khởi động xe đi về phía sân bãi, nơi tổ tiết mục đã sắp xếp.
Hôm nay phải quay bù cho phần ngày hôm qua chưa kịp quay.
Bốn giai đoạn của tình yêu.
Từ khi Lâm Lam gặp lại Diêm Quân Lệnh đến khi kết hôn, không đến ba ngày. Toàn bộ quá trình cô đều mơ mơ màng màng, chờ lúc phản ứng lại, thì tất cả đã hoàn thành.
Cho nên đừng nói đến yêu đương, họ căn bản không có quá trình mới quen, rồi mập mờ đi đến giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, rồi quá trình đôi bên hiểu rõ đối phương.
Mà trực tiếp tiến vào hôn nhân, đến bây giờ, Lâm Lam vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Mà việc không thể hoàn thành hôn lễ, chính là nỗi đau không bao giờ có thể xóa nhòa trong lòng cô. Cho dù người đàn ông có trở về, nhưng sự tổn thương này cô đã tự mình trải qua.
Hiện tại thân phận của họ còn lúng túng hơn: chồng trước vợ trước.
“Ngài Diêm, cô Lâm, mời đi bên này.” Nữ biên đạo nhìn thấy Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, nhiệt tình nói.
Từ tối qua, trong lòng có suy đoán, vị nữ biên đạo này liền lập tức muốn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng hai người.
Đi theo nữ biên đạo đến nơi ghi hình, thợ ảnh liền mở máy, quay lại toàn bộ hành trình.
Lâm Lam đi vào có chút sửng sốt: “Không phải chỉ chụp bốn bộ ảnh sao?”
“Là thế này, tổ tiết mục chúng tôi mới có ý kiến hay hơn, hi vọng hai vị có thể biểu hiện ra cả bốn giai đoạn mới gặp, rung động, yêu cuồng nhiệt và hiểu nhau, sau đó từ trong quá trình biểu hiện sẽ chọn ra bốn bộ ảnh đẹp nhất.” Nữ biên đạo vội vàng giải thích.
Lâm Lam nhìn nơi ghi hình vừa được dựng, có con đường ngập tràn cây long não xinh đẹp, có bóng bay rực rỡ, còn trải cả đường đá. Có thể thấy người bên chương trình đã hết lòng tạo nên khung cảnh này, nhưng tình cảm đâu phải cứ cố gắng là được, bối cảnh thì đẹp thật, nhưng quá giả tạo.
“Hay là chúng ta đến Tấn Thị quay cảnh thật?” Diêm Quân Lệnh lên tiếng đề nghị, anh vừa liếc mắt liền hiểu rõ ý nghĩ của Lâm Lam.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn anh, vốn tưởng rằng Diêm Quân Lệnh khinh thường những thứ này.
“Thế nhưng kinh phí...”
“Anh bỏ tiền.”
Câu nói của Diêm Quân Lệnh khiến nữ biên đạo suýt nhảy cẫng lên hoan hô, cô ấy cực kì thích sự hào phóng của Đại Boss!
“Có cần phải làm vậy không?” Ngược lại, Lâm Lam lại hơi do dự.
“Anh cảm thấy cần chính là cần.” Câu nói của Diêm Quân Lệnh phá tan sự do dự của Lâm Lam, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Linda, để cô sắp xếp vài người cho cuộc hành trình.
Đã chơi đương nhiên phải chơi lớn.