"Đừng mà..." Lâm Lam theo bản năng muốn bò dậy đến bảo vệ điện thoại, nhưng lại bị người vừa va vào giẫm xuống: “Anh..."
"Xin lỗi nha cô gái, hay là tôi đền cho cô một cái khác?" Kẻ mặc quần áo bệnh nhân kia vẻ mặt chân thành nói, nhưng trong đáy mắt một chút áy náy cũng không hề có.
Lâm Lam nhìn đối phương, cắn răng đứng dậy rồi chạy ra phía ngoài bệnh viện.
Cô biết đây không phải là trùng hợp.
Có lẽ từ khi bắt đầu bước chân vào bệnh viện này đã có người theo dõi cô.
Lâm Lam lên một chiếc xe taxi, nói với tài xế đi đến sân bay, sau đó nhìn xung quanh theo bản năng.
Vừa rồi cô đứng trong hành lang gọi điện thoại, đối phương có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của cô, chứng tỏ hắn cũng ở trong bệnh viện, như vậy có thể nào lúc này hắn cũng đang chuẩn bị đến sân bay không?
Nghĩ như vậy, Lâm Lam vô thức nhìn về phía tài xế.
"Bác tài có thể nhanh hơn chút được không?" Lâm Lam nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi dò.
Tài xế đáp lại một tiếng, tăng nhanh tốc độ.
"Bác tài à tôi không mang theo tiền mặt, điện thoại cũng rơi hỏng rồi, anh xem có thể ghi nợ không?" Lâm Lam đặt câu hỏi thêm lần nữa.
"Đã có người giúp cô trả tiền rồi." Tài xế cuối cùng cũng mở miệng.
Trong lòng Lâm Lam chợt run lên: “Ai? Anh có biết là ai không?"
"Một người đàn ông đội mũ, anh ta đưa tiền cho tôi và cả mấy anh em lái xe ở xung quanh, còn nói nếu ai chở cô đi sẽ đưa thêm một nghìn tệ." Tài xế rất thành thật nói, chỉ xem như đây là trò của người lắm tiền đang muốn theo đuổi cô gái.
Trong lòng Lâm Lam lạnh toát, cô đoán không sai, quả nhiên ngay từ ban đầu hành động của cô đã bị theo dõi và khống chế.
"Bác tài này, tôi có thể dùng điện thoại của anh để gọi điện thoại cho anh ta không?" Lâm Lam dò hỏi thêm lần nữa.
"Rất xin lỗi, người kia nói là muốn gây bất ngờ cho cô, vì thế đã lấy hết sim của mấy người chúng tôi rồi." Tài xế vô cùng xin lỗi, dù sao họ chạy cả một ngày cũng không chắc có thể kiếm được một nghìn tệ, lúc này chỉ trong chốc lát đã thu nhập được hai nghìn tệ, quá hời rồi.
"Vậy tôi có thể đưa anh thêm một vạn, sau khi anh đưa tôi đến sân bay, hãy đến nhà hàng Đầu Bếp Béo ở tầng dưới của chung cư Thượng Phẩm, nói với ông chủ tôi đi đến sân bay tìm Tiểu Sư Tử, anh yên tâm tôi là người mẫu nổi tiếng Lâm Lam, chúng tôi đang quay một chương trình tổng hợp, sẽ không lừa anh đâu." Lâm Lam nói xong bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, vén tóc ra sau tai.
Lâm Lam biết, bất luận là biệt thự Đỉnh Thành hay nơi ở của nhà họ Diêm, người tài xế này cũng không thể dễ dàng đi vào, chỉ có nhà hàng Đầu Bếp Béo gần chung cư Thượng Phẩm là nơi dễ tiếp cận nhất.
Hơn nữa đầu bếp quen biết với Diêm Quân Lệnh, anh ta vừa nghe được sẽ biết sự tình có vấn đề.
"Ôi vãi, thực sự là siêu mẫu Lâm Lam!" Nhìn thấy lớp ngụy trang đơn giản của Lâm Lam được bỏ ra, tài xế kinh ngạc kêu một tiếng: “Cô yên tâm, lời của cô tôi nhất định sẽ chuyển đến."
Lời hứa kiên định của tài xế vừa nói xong, Lâm Lam đã được đưa đến sân bay.
Đáng tiếc điện thoại di động của cô không thể dùng được, đang lúc lo lắng Tiểu Sư Tử sẽ bị đưa đi đâu, một bóng đã người đứng trước mặt cô.
"Đi theo tôi."
Mười phút sau, trong tay Lâm Lam cầm một cuốn hộ chiếu hoàn toàn không phải của cô, nhưng lại có ảnh cô dán trên đó, đứng ở cửa lên máy bay.
"Đừng nói chuyện, cũng chớ làm hỏng việc, bằng không con trai cô nhất định sẽ phải chết." Ngay lúc Lâm Lam đang cố nghĩ cách cầu cứu, giọng nói trong điện thoại kia lại vang lên bên tai cô.
Toàn thân Lâm Lam run rẩy, tiếp tục di chuyển về phía trước một cách máy móc, sau khi được nhân viên kiểm tra, cô lặng lẽ lên máy bay.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Đi thẳng đến chỗ ngồi, Lâm Lam cuối cùng cũng không nhịn được gắt lên.
"Tôi chẳng muốn gì cả." Thanh âm kia vang lên lần nữa, Lâm Lam rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy giọng nói của đối phương dường như có chút quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
"Con tôi đâu? Con tôi đang ở đâu?" Lâm Lam không cần biết đối phương muốn làm gì, cô chỉ muốn biết bây giờ con trai cô như thế nào.
Từ ghế ngồi phía sau một người đột nhiên bước đến ngồi cạnh Lâm Lam: “Xem ra trong lòng cô chỉ có mình con trai thôi, sớm đã lãng quên anh ta hoàn toàn."
"Anh... Là anh... bác sĩ Hàn, tại sao lại là anh?" Lâm Lam kinh ngạc, đây là bác sĩ phụ sản của cô, ban đầu chính hắn làm bác sĩ mổ chính cho cô.
Chẳng qua lúc đó giọng nói của hắn rõ ràng không phải như vậy.
"Ha ha." Người đàn ông này khẽ cười một tiếng: “Vì sao không thể là tôi?" Nói xong hắn đeo khẩu trang y tế lên.
Lâm Lam sửng sốt, đối diện với đôi mắt kia, cố lục lại trong trí nhớ bị vùi lấp tìm ra điểm mấu chốt, cuối cùng cũng nhớ ra ở đâu đó cô đã từng gặp qua gương mặt này.
Nói chính xác hơn là đôi mắt.
Phòng phẫu thuật của viện điều dưỡng Tịnh An, lúc Đồng Thiên Hoa đồng ý cứu bố cô trong cuộc phẫu thuật, cô đã nhìn thấy đôi mắt này, chính là hắn đã cướp đi mạng sống của cậu thiếu niên kia.
Chàng trai trẻ đó đã bị cô gián tiếp hại chết.
"Tôi tưởng rằng cô Lâm khách quý nhiều nên quên mất sự việc này, không ngờ vẫn còn nhớ ra tôi." Giọng nói ẻo lả của người đàn ông kia, không giống giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Đồng Thiên Hoa, giọng nói ấy ghê rợn như bị đỉa bò trên người, cảm giác nhớp nháp đáng sợ, khiến người ta vô cùng buồn nôn.
"Là anh đã bắt con tôi?" Mắt Lâm Lam đỏ hoe hỏi.
"Ôi, dáng vẻ thật là đau khổ đáng thương, nếu như tôi thích phụ nữ, tôi cũng sẽ bị cô mê hoặc đến thần trí điên đảo mất, chẳng trách lại hại chết Thiên Hoa." Bác sĩ Hàn trầm giọng, ngữ điệu châm chọc.
Giọng nói của Lâm Lam run rẩy hỏi: “Anh... anh muốn báo thù cho anh ta?"
"Cô nghĩ thế nào?" Người đàn ông đến gần Lâm Lam, cố tình phả một luồng khí nóng vào tai cô.
Lâm Lam ngay tức khắc chán ghét đến buồn nôn, toàn thân nổi lên một lớp da gà.
"Tôi không quan tâm anh là gì của Đồng Thiên Hoa, anh muốn báo thù thay anh ta thì nhắm vào tôi này, giữ một đứa bé hơn bốn tháng tuổi để làm gì?" Nếu đã biết được mục đích của đối phương, Lâm Lam cũng không còn gì không thể mất.
"Nhắm vào cô? Tôi đương nhiên là nhắm vào cô rồi." Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên lần nữa, nhưng cảm giác của Lâm Lam không tốt chút nào.
"Con tôi đâu?" Lâm Lam liền thấp giọng gào lên.
"Suỵt, ngoan ngoãn nghe lời, cô sẽ gặp được thôi." Giọng nói ẻo lả, mang theo ý cười, nhưng lại làm cho người ta sởn tóc gáy.
Thần kinh trên toàn thân Lâm Lam đều bị kéo căng, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Bởi vì cô biết không có tác dụng.
Nhưng cô đã rõ mục đích của chuyến bay lần này, chỉ không biết Diêm Quân Lệnh đã nhận được tín hiệu cầu cứu của cô hay chưa.
...
Bệnh viện Tịnh An.
Tất cả tin tức đều chỉ đến nơi đây, nhưng lại không hề có người, khiến tất cả rơi vào bế tắc.
Lúc này Lộc Tam đã trở lại phòng bệnh nhưng không tìm thấy Lâm Lam, gọi điện thoại cũng tắt máy, hơi bất an nên liền báo cáo với Diêm Quân Lệnh.
Mặt Diêm Quân Lệnh biến sắc: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại không thấy người đâu?"
"Tôi bị người của Hoắc Quốc Bang vây lấy, nghe thấy tin ông Lâm phẫu thuật thành công liền lập tức đến đó, nhưng đã không còn liên lạc được với phu nhân." Lộc Tam vội vã báo cáo.
"Lập tức đi tra đoạn ghi hình." Diêm Quân Lệnh nhanh chóng ra lệnh.
Lộc Tam đáp lại đi ngay, một dự cảm xấu không rõ nguyên cớ cứ quanh quẩn trong lòng Diêm Quân Lệnh, thậm chí anh không quan tâm đến chuyện đang tranh đấu với Hoắc Quốc Bang, liền chuẩn bị lên xe đến bệnh viện, không ngờ lúc này Đầu Bếp Béo lại gọi điện cho anh.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày: “Chuyện gì?"
"Vừa rồi có một tài xế taxi nói vợ của anh đang ghi hình chương trình gì đó, bây giờ đi tới sân bay tìm Tiểu Sư Tử, còn bảo anh ta đến chỗ tôi nhận một vạn tệ. Tôi chưa từng nghe đến có chương trình nào như vậy..."
"Anh nói Lâm Lam đi sân bay tìm Tiểu Sư Tử ư?" Diêm Quân Lệnh ngắt lời Đầu Bếp Béo, giọng nói đã mất kiểm soát.
"Chắc là vậy."
"Tất cả mọi người lập tức đến sân bay."