Mục lục
Siêu Mẫu Hàng Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy đôi má hóp đi của cô gái nhỏ, mấy ngày trước trang điểm nên anh nhìn không rõ, giờ phút này cô gầy đến nỗi khiến lòng Diêm Quân Lệnh quặn thắt.

Hơn nửa tháng nay, anh chỉ sống trong sự tức giận và đau khổ của chính mình, nhưng không hề chú ý đến sự tuyệt vọng của cô gái nhỏ.

“Lâm Lam, đều là anh không tốt.” Ôm chặt cô vào lòng, anh đâu còn nỡ để cô rời xa nữa.

“Anh... là thật sao?” Cái ôm quá chân thật khiến Lâm Lam không dám xác nhận anh của lúc này là thật hay giả, cô lí nhí thốt lên, cô sợ tiếng nói của mình quá to sẽ khiến cô tỉnh dậy, người sẽ không còn nữa.

“Anh là thật, đương nhiên là thật rồi.” Anh hết lần này đến lần khác ôm cô vào lòng, mỗi lần đều không quên hôn lên trán, chóp mũi và cả đôi môi trắng bệch của Lâm Lam, anh nói với bảo bối của mình, đây là thật, anh cũng là thật.

“Không phải mơ?” Lâm Lam giật mình hỏi lại.

“Không phải mơ, anh ở đây, sau này sẽ không rời xa nữa, nghe lời, không được phép dọa anh, không được phép rời xa anh nữa.” Diêm Quân Lệnh ôm cô vào lòng, anh sợ cô lại phải chịu tổn thương thêm lần nữa.

“Em...” Đầu Lâm Lam vẫn có chút mơ hồ, nghe thấy câu nói của Diêm Quân Lệnh, cô cứ cảm thấy đây không phải là thật, cô đưa tay véo mũi của người đàn ông, cảm giác rất chân thật, sau đó lại chọc chọc vào người mình, cuối cùng cũng nhận thức được tất cả đều là thật.

Đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, cô dãy dụa thoát khỏi lòng Diêm Quân Lệnh nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt lấy eo không thể động đậy nổi.

Lâm Lam luống cuống, “Anh muốn làm gì?”

“Khi nãy em không có nói như vậy.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh bế ngang người Lâm Lam lên.

“Chúng ta không phải đã nói rõ ràng rồi sao, anh còn đến đây làm gì?” Lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, lí trí đã quay trở lại, cô không dám để mình tiếp tục đắm chìm nữa.

“Đã nói rõ rồi sao? Sao anh không nhớ.” Ném lại cho cô một câu, Diêm Quân Lệnh ôm cô đến trước cánh cửa sổ chạm đất, kéo rèm cửa ra.

“Uhm...” Ngay cả ban ngày Lâm Lam cũng chui rúc trong bóng tối, đột nhiên gặp ánh sáng nên cô hốt hoảng uhm lên một tiếng, dơ tay ra che mắt.

“Tỉnh lại chưa?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu nhìn người trong lòng.

Nghe thấy lời thoại quen thuộc đã rất lâu rồi, Lâm Lam theo phản xạ ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đã thích ứng được với anh sáng, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen, dài và hẹp của người đàn ông, trong đôi mắt đó chứa đựng sự dịu dàng như nước, khiến người khác không có cách nào rời mắt đi, giống như là bị mê hoặc vậy, Lâm Lam ngơ ngác trả lời, “Tỉnh rồi.”

“Uhm.” Diêm Quân Lệnh cũng không thả cô xuống, anh bế Lâm Lam đi ra khỏi phòng ngủ, đặt cô xuống trước bàn ăn trong gian bếp tiện nghi, “Ngoan ngoãn ngồi đây, không được động đậy.”

“Em...”

“Nếu em dám động đậy, anh sẽ lập tức “trừng phạt” em ngay tại đây.” Lâm Lam còn muốn nói gì đó liền bị Diêm Quân Lệnh chỉ thẳng vào người, bá đạo uy hiếp.

Lâm Lam nhìn thẳng vào mắt anh, nghĩ đến ý nghĩa trong lời nói của Diêm Quân Lệnh, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng cô không biết làm thế nào.

Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, hai tay ôm lấy đầu gối nhìn người đàn ông đi vào bếp.

Chỉ một lát sau gian bếp đã bấy lâu chưa nổi lửa liền phát ra những âm thanh đang nấu ăn.

Lâm Lam nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang bận bịu trong bếp, cô có một cảm giác vô cùng không chân thực, cô thực sự không phải nằm mơ?

Thuận tay véo vào cánh tay mình một cái, cô đau đớn uhm lên một tiếng.

Người đàn ông trong bếp nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra, nhìn cô gái nhỏ lo lắng, “Sao thế?”

Đã lâu rồi không được đối xử dịu dàng như vậy, Lâm Lam bất giác đỏ mặt, cô lắc đầu nhìn Diêm Quân Lệnh, lý trí nói với cô không được lún quá sâu, nhưng cơ thể cô lại cứng ngắc không động đậy được.

“Dùng cái này để làm mát trán.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh đưa cho cô một cái túi đá, rồi quay người đi vào nhà bếp.

“Chườm lên trán.” Lâm Lam cầm lấy túi đá ngồi ngẩn người, liền nghe thấy người đàn ông quay đầu ra lệnh.

Lâm Lam vội vàng áp túi đá lên trán, rồi cô nghĩ tại sao mình phải nghe lời người đàn ông này?

Ảo não đắp túi đá lên trán, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của họ, khuôn mặt cô lại trầm xuống.

Lâm Lam không biết tại sao Diêm Quân Lệnh lại đột nhiên đi tìm cô, mà lại còn tìm đến đây, nhưng trong lòng cô biết rõ sự ấm áp của thời điểm hiện tại chẳng qua chỉ là cơn gió thoảng qua, sau này họ vẫn phải đối mặt với hiện thực.

Hiện thực vừa khốc liệt vừa tàn nhẫn.

Trong bếp.

Diêm Quân Lệnh đã lâu không xuống bếp, anh vừa xem hướng dẫn trên mạng vừa hầm cháo gà cho cô gái nhỏ, vừa xào cả mấy món ăn kèm, xắn tay áo lên, động tác vừa dứt khoát vừa nhanh chóng.

Lâm Lam cầm lấy túi đá, ánh mắt cô tham lam nhìn sang người đàn ông đang tự tay nấu ăn cho mình, trái tim tan vỡ của cô dường như cũng đang dần dần được hàn gắn lại.

Cô thực sự hi vọng thời gian có thể ngừng lại.

Trong lòng thầm cầu nguyện, nhưng cô biết nó không có tác dụng gì cả.

“Có hạ được nhiệt không?” Diêm Quân Lệnh cứ chốc chốc lại nhìn sang bánh bao nhỏ của mình, anh lên tiếng hỏi cô đồng thời đưa tay ra áp lên trán Lâm Lam, “Đỡ chút rồi, chườm trên chút nữa rồi chuẩn bị ăn cơm.”

“Ồ.” Lâm Lam ngớ người trả lời, ánh mắt cô nhìn Diêm Quân Lệnh vẫn có chút gì đó rời rạc.

“Ngốc.” Thấy cô gái nhỏ ngơ ngác trả lời, Diêm Quân Lệnh thân mật gõ lên cái đầu nhỏ của cô một cái.

Lâm Lam có chút hoang mang, cô không rõ là Diêm Quân Lệnh muốn làm gì, cuộc nói chuyện buổi tối hôm đó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, sự đeo bám của phóng viên, những lời mắng chửi của dân mạng vẫn còn chưa lắng xuống, anh lại đột nhiên dịu dàng, thân thiết như vậy, dường như tất cả chưa từng xảy ra vậy, Lâm Lam không biết đã xảy ra chuyện gì, trong long cô vô cùng căng thẳng.

Thấy dáng vẻ của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh cũng không giải thích gì nhiều, cháo trong bếp đã bắt đầu tỏa hương thơm, anh múc một bát lớn rồi bê đến trước mặt Lâm Lam, “Hơi nóng, anh bón cho em.”

“Em...” Lâm Lam muốn từ chối, cô đưa chân ra muốn đứng dậy nhưng lại bị ánh mắt ngang ngược của người đàn ông dọa cho sợ hãi, “Em... Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Bón cháo cho em ăn.” Cũng không giải thích cho Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh cứ thế bá đạo nói.

Lâm Lam lo lắng không yên nhìn người đàn ông, “Anh định đổi sang cách này để trả thù em sao?”

“Anh...” Nghe đến vấn đề này, Diêm Quân Lệnh tức nghẹn, nhưng những lời nói không hay đang định thốt ra thì lại bị anh nuốt xuống, “Ngoan ngoãn ăn cơm, em đã ba ngày không ăn được gì nhiều rồi, cơ thể làm sao chịu được, nếu em cảm thấy anh như vậy là đang trả thù em thì em cũng phải chịu, hiểu không?”

“Ồ.” Lâm Lam thất vọng, quả nhiên là đang trả thù, nếu không tại sao đột nhiên anh lại tốt với cô như vậy?

Cô cắn răng, đem nuốt mắt nuốt ngược vào trong, nhưng lại không có chút khẩu vị nào, “Em không đói.”

Hoặc có thể là cô đã đói quá lâu rồi nên không cảm thấy đói nữa.

“Đói cũng phải ăn, không đói cũng phải ăn, há miệng.” Thấy biểu cảm thất vọng của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh bá đạo ra lệnh.

“Em... uhm.” Muốn từ chối nhưng nghĩ đến câu nói sẽ “trừng phạt” ban nãy của người đàn ông, Lâm Lam ngoan ngoãn uhm lên một tiếng rồi cúi đầu há miệng.

“Ngoan.” Thấy cô gái nhỏ cuối cùng cũng chịu ăn, trong lòng Diêm Quân Lệnh nhẹ nhõm hẳn, “Tiếp tục há miệng.”

Lâm Lam gật đầu, cháo của người đàn ông này nấu thơm hơn cô tưởng, dạ dày đang đau âm ỉ của cô đột nhiên dễ chịu hơn hẳn, nhưng nỗi buồn trong lòng lại trào ra ngoài từng chút từng chút một.

Nếu như đây là sự trả thù mới của Diêm Quân Lệnh đối với cô thì đúng là quá tàn nhẫn.

Được anh đối xử dịu dàng như vậy, sau này khi chỉ còn một mình cô sẽ sống thế nào đây? Nghĩ đến lúc đó cô phải làm sao để chống chọi với nỗi cô đơn?

Tách tách...

Lâm Lam càng ăn càng cảm thấy đói, càng đói lại càng buồn, nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống bát cháo nóng hổi.

Diêm Quân Lệnh cau mày, đưa tay ra lau nước mắt cho cô gái nhỏ, “Lâm Lam em sao vậy?”

“Đổi sang cách trả thù khác được không, cách này tàn nhẫn quá!” Lâm Lam ngẩng đầu, tròng mắt đổ hoe, giọng nói của cô nghẹn lại.

So với những lời nói lạnh lùng của người đàn ông thì sự dịu dàng lúc này giống như đòn chí mạng vậy, nó khiến Lâm Lam không có cách nào chịu đựng nổi.

“Anh... Ngốc ạ, ngoan ngoãn ăn xong cháo, còn những chuyện khác, ăn no rồi chúng ta sẽ thảo luận xem làm thế nào để trừng phạt lẫn nhau.” Diêm Quân

Lệnh tiến đến hôn lên đôi mắt của cô gái nhỏ, anh dịu dàng nói.

Nước mắt của bánh bao nhỏ sắp làm trái tim anh tan vỡ rồi.

“Ngoan, ăn thêm chút nữa.” Diêm Quân Lệnh thổi một thìa cháo, tiếp tục bón từng chút một.

Nước mắt hòa lẫn trong cháo, khiến cho tô cháo vốn dĩ ngọt cũng có vị mặn, nhưng Lâm Lam không nỡ dừng lại.

Cách trừng phạt này không còn gì tàn nhẫn hơn, nó khiến cô lưu luyến mãi không thôi.

Quả nhiên là cô quá tham lam rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK