“Em thiếu đàn ông đến vậy sao?”
“Đúng, rất thiếu.” Coco không hề bị khí thế của Lý Húc hù dọa, cứ như vậy dựa vào xe lười biếng trả lời.
“Em rẻ tiền như vậy sao?” Nhìn người đàn ông trông lịch thiệp, nhưng lời nói ra lại vô cùng cay nghiệt.
Mặt Coco biến sắc: “Tôi rẻ tiền thì liên quan chó gì đến anh, anh là cái thá gì? Làm như cùng tôi làm tình rồi nảy sinh tình cảm vậy, anh không thấy nực cười à?”
“Bạn tình? Nói hay lắm, thì ra từ đầu đến cuối em chỉ coi anh là bạn tình.” Lý Húc không ngờ được trong lòng Coco mình chỉ đáng vậy.
“Lẽ nào anh không thế?” Coco hỏi ngược lại.
“Anh...”
“Đừng nói anh không như vậy, chúng ta đều là người trưởng thành, vui đùa thôi mà, cần gì phải coi là thật.” Coco ngắt lời Lý Húc. Anh ta nói muốn bên nhau thì bên nhau, anh ta muốn đính hôn liền đính hôn với người khác, một tiếng cũng không nói với cô, anh ta coi cô là cái gì?
“Cần gì coi là thật? Cần gì coi là thật ư? Nếu như anh muốn coi là thật thì thế nào? Em không phải nói anh yếu sinh lý không đủ thỏa mãn em sao? Vậy chúng ta thử xem?” Lý Húc vừa nói vừa mở cửa, một tay đẩy Coco vào xe.
Coco cào xé quần áo của Lý Húc: “Anh thả tôi xuống, Lý Húc tên điên này!”
Cái gì lịch thiệp cái gì dòng dõi học thức, đối với Coco mà nói Lý Húc chính là tên thần kinh phân liệt, tất cả những gì người ngoài nhìn thấy, đều là giả tạo.
Tàn bạo, không biết tiết chế, gia trưởng, lại không có tinh thần trách nhiệm mới chính là bản chất của anh ta.
Bản tính của gã đàn ông tồi tệ.
Vật lộn một hồi, Lý Húc quyết tâm muốn đem cô đi, xe vừa khởi động, liền phóng nhanh như tên bay.
Phó Thanh Thanh cùng với một người đàn ông anh tuấn đuổi theo, không kịp phòng bị hít một miệng đầy khói xe.
“Lý Húc anh lập tức thả tôi xuống, giữa chúng ta còn có thể làm bạn bè, bằng không chúng ta không còn quan hệ gì.” Phần cổ nơi chiếc váy gợi cảm của Coco bị xé rách khá lớn, cô gắng hết sức dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với Lý Húc.
“Làm bạn bè? Em nghĩ chúng ta cần không?” Lý Húc vừa đặt câu hỏi đã lái xe ra ngoài khu vực thành phố.
Trong lòng Coco không hiểu vì sao có chút hoảng loạn: “Vậy anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, Coco tôi không phải là thứ mềm yếu để anh bắt nạt.”
Kít!
Đúng lúc Coco đang cảnh cáo Lý Húc, đối phương đột nhiên thắng gấp xe.
Coco ngước mắt lên, mới phát hiện Lý Húc đã dừng xe ở một con đường men theo sườn núi.
Ở đây vừa hẻo lánh vừa bị che khuất tầm nhìn, trong lòng Coco hốt hoảng: “Anh dẫn tôi tới đây làm cái gì?”
“Em không phải thiếu đàn ông sao? Anh sẽ khiến em từ từ cảm nhận sự sung sướng.” Gỡ bỏ chiếc mắt nạ của một người lịch thiệp, lúc này trong lời nói của Lý Húc ẩn giấu sự phẫn nộ.
“Lý Húc anh điên rồi sao?” Coco nóng nảy.
“Đây không phải là đúng với ý của em sao, nếu không lại lãng phí công sức em dùng tên nhóc kia đến kích thích anh.” Lời Lý Húc không một chút nể nang.
“Tôi... Không có, hôm nay chỉ là một sự trùng hợp.” Coco có chút chột dạ nhưng giọng nói không hề để lộ sơ hở, trả lời vô cùng quả quyết.
“Như vậy có nghĩa là tối nay dùng bữa xong em chuẩn bị đưa hắn về nhà? Hay là sớm đã quan hệ xong ở nơi khác rồi?” Vừa nghĩ tới khả năng sau cùng đó, Lý Húc cảm thấy bản thân như sắp nổ tung.
“Em đói khát, thiếu đàn ông như vậy sao?”
“Như vậy thì sao? Anh quản được hả?” Vừa nhắc đến việc này, Coco càng tức giận hơn. Lý Húc anh có tư cách gì quản chuyện của bản thân cô.
“Anh quản được sao? Không quản được.” Lý Húc ngoài miệng nói không quản được, nhưng đã hạ ghế xe đồng thời hạ mui trần xuống, cơn gió cuối tháng tư ùa vào thổi qua hai người, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa tức giận trong lòng người đàn ông.
“Lý Húc anh đừng làm loạn!” Cảm nhận được sự nguy hiểm, Coco cảnh giác muốn chạy khỏi xe, nhưng lại bị Lý Húc giữ chặt lại: “Buông tôi ra.”
“Em không phải thích chơi trò kích thích sao? Tối nay anh cho em đủ kích thích thì thôi.” Lý Húc một tay sờ nắn bầu ngực đầy đặn của Coco, ban đầu anh đã bị bầu ngực nõn nà này làm cho mê mẩn, mới cùng cô ấy dây dưa không rõ, hôm nay cô muốn gạt bỏ tất cả ở bên một tên đàn ông khác, nhất định là nằm mơ.
Lý Húc hoàn toàn không ý thức được, người muốn đính hôn là anh ta.
“Lý Húc tên khốn nhà anh, anh cút ra cho tôi, bà đây chính là thích chơi kích thích, cũng thích chơi với trai trẻ, còn anh là cái thá gì?” Coco tức giận lớn tiếng mắng.
“Em có tin ngày mai anh sẽ cho thằng trai bao của em cút khỏi Bắc Kinh không?” Lý Húc nổi giận.
Coco ngẩng khuôn mặt xinh đẹp nhìn Lý Húc: “Anh đang uy hiếp tôi?”
“Dùng hắn có thể uy hiếp được em sao?” Sắc mặt của Lý Húc càng khó coi.
Xem ra Coco thực sự động lòng với tên nhóc kia rồi.
“Lý Húc anh chính là tên khốn ngụy quân tử, tên khốn biến thái.” Cái gì mà lịch thiệp cái gì mà mặt lạnh lùng nhưng lại là người đàn ông lương thiện nhất Bắc Kinh, căn bản chính là giả tạo, ích kỉ, đạo đức giả mới chính là sự thật.
“Vậy hôm nay anh sẽ cho em mở mang đầu óc biết thế nào gọi là biến thái.” Nói xong Lý Húc một tay lột bỏ đồ lót của Coco, trực tiếp ôm cô ngồi lên đôi chân rắn chắc của mình.
Coco giãy giụa: “Lý Húc anh điên rồi sao? Anh đây là cường bạo, anh tưởng tôi không có cách gì sao?”
“Vậy em đi tố cáo anh, tốt nhất là để anh ngồi tù mọt gông.” Nói xong anh ta mãnh liệt tiến vào thân thể của Coco.
Không có bất kỳ động tác bôi trơn nào khiến Coco đau đến mức hai mắt đỏ hoe, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, lúc này có chút nhăn nhó: “Lý Húc tên khốn nạn...”
“Bệnh liệt dương sao?” Lý Húc không để ý tới tiếng chửi mắng của Coco mà ngược lại hỏi như đang trừng phạt.
Coco biết đàn ông đều kiêng kỵ vấn đề này, nhưng không thể ngờ rằng Lý Húc lại biến thái như vậy.
Họ không phải lần đầu tiên làm việc này, nhưng lại là lần đầu tiên Coco biết thế nào gọi là đau đớn.
Nhưng Coco càng quật cường, Lý Húc lại càng khiến cô đau đớn đến tận xương tủy: “Thế này cũng chưa coi là liệt dương sao? So với những tên đẹp trai ở phòng tập gym anh còn kém xa, a!”
Lời nói mới được một nửa, Lý Húc đã mãnh liệt lên đỉnh, khiến Coco đau đớn cực độ hét lên một tiếng.
Lý Húc đặt tay lên ngực cô, ra sức vuốt ve: “So với những tên đẹp trai của em còn kém xa?”
“Đúng, a... Lý Húc đồ khốn nạn!” Mới nói được xong một từ, cơ thể cô dường như muốn vỡ tung, Coco đau đến mức trên trán toát mồ hôi lạnh, thân thể không khống chế được mà run rẩy.
Lúc trước họ cũng có chút kinh nghiệm, nhưng Lý Húc luôn hết sức nhẹ nhàng, cực kì giống cái gọi là người lịch thiệp, nhưng lúc này Coco mới lĩnh ngộ được người hai nhân cách là như thế nào.
“Anh buông tôi ra, Lý Húc tên điên này.” Toàn thân đau đến mức đến run rẩy, nhưng cơ thể người đàn ông phía sau vẫn hành động mạnh mẽ, chiếu gương chiếu hậu vào cô, ép cô nhìn bộ dạng nhục nhã của mình.
Lý Húc không màng tất cả, bàn tay to lớn mò mẫm trên cơ thể cô, điên cuồng vận động, anh ta muốn trừng phạt người phụ nữ không chịu nghe lời này, trừng phạt cô không trong sạch, cô là của riêng anh.
Lý Húc bị sự ghen tỵ và điên cuồng làm mất đi dáng vẻ trước kia, cướp đoạt từng chút từng chút một, vẫn không quên làm nhục trên thân thể cô: “So với người đàn ông kia thế nào?”
“Kém xa, a...”
“Anh liệt dương sao?” Lý Húc vẫn nhớ rõ từng chữ.
“Anh cho là mình rất lợi hại sao? A... Lý Húc anh buông tôi ra... nhất định phải để tôi hận anh sao?” Vốn dĩ là cô không cam lòng, cô tức giận, nhưng nhiều nhất chỉ là muốn kích thích anh ta, suy cho cùng gia đình truyền thống nhà họ Lý, để cô gả vào cũng là chuyện hiếm thấy.
Nhưng không thể ngờ được bản thân lại làm Lý Húc tức giận, càng không thể ngờ người đàn ông thường ngày xem ra vẫn bình thường vậy mà khi phát điên, quả thực không thể nói lý.
“Anh tình nguyện để em hận anh.” Lý Húc cúi đầu cắn mạnh vào vai Coco, để cô hận anh còn hơn là lãng quên anh.
Cô có nhiều người đàn ông đến vậy, bản thân anh chỉ là thứ không đáng nhớ nhất, vì thế anh muốn cô nhớ đến mình, cho dù là dùng phương thức này.
Nhưng Lý Húc không hề biết, từ đầu đến cuối người đàn ông của Coco, chỉ có mình anh ta.