Ý thức được suy nghĩ của mình, đôi má Lâm Lam hơi ửng đỏ, vội vàng rụt bàn tay sắp đặt lên gương mặt của Diêm Quân Lệnh.
"Đã khỏe hơn chưa?" Chính vào lúc Lâm Lam cảm thấy mình như một cô gái lưu manh thiếu đứng đắn đang chìm đắm trong nam sắc, Diêm Quân Lệnh chợt mở mắt ra, câu đầu tiên là hỏi về sức khỏe của cô.
Lâm Lam gật gật đầu, nhớ đến niềm vui tối hôm qua được Diêm Quân Lệnh bế lên, đáy mắt tràn ngập sự ấm áp.
Diêm Quân Lệnh ngồi dậy, xoa đầu Lâm Lam một cách tự nhiên, cảm thấy áy náy mà nắm lấy những ngón tay mảnh mai của cô gái: "Đều do anh không tốt, không bảo vệ em."
“Không phải lỗi của anh, họ đã có kế hoạch từ trước." Có thể giả làm vệ sĩ đi vào buổi tiệc, còn có thể nắm bắt hành tung của cô, Lâm Lam không tin những việc này chỉ vừa được nghĩ ra.
"Đó cũng là lỗi của anh." Trong giọng nói của Diêm Quân Lệnh vẫn thấp thoáng cơn giận, anh xem như đã hoàn toàn ghi nhớ cái tên Diệp Đại Hải này rồi.
"Diêm Quân Lệnh..." Lâm Lam không thích nhìn Diêm Quân Lệnh tự trách mình như vậy.
"Gọi ông xã." Mỗi lần Lâm Lam gọi tên của anh, Diêm Quân Lệnh luôn có cảm giác cô gái ngốc này không biết lớn nhỏ.
Lẽ nào anh đã thật sự già rồi ư?
"Ừm, ông xã, em khát nước." Lâm Lam tiện thể làm nũng.
Diêm Quân Lệnh đứng dậy đi rót nước cho Lâm Lam, nhân tiện xoa bóp cánh tay bị tê.
Lâm Lam nhìn mà đau lòng, càng cảm thấy vui mừng vì chuyện tối qua hơn.
"Cẩn thận nóng." Diêm Quân Lệnh dìu Lâm Lam ngồi dậy, đưa nước cho cô.
Lâm Lam uống một ngụm, ngẩng đầu thoáng nhìn Diêm Quân Lệnh, uống thêm một ngụm rồi lại nhìn, nhìn đến nỗi Diêm Quân Lệnh bật cười, trầm giọng ra lệnh: "Tập trung uống nước đi."
"Ừm." Lâm Lam trả lời một tiếng mềm mại, quả nhiên đã ngoan ngoãn cúi đầu uống nước.
Nhưng chưa được một lúc lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh không chịu được đôi mắt long lanh của cô gái này, cúi đầu mút mạnh đôi môi đỏ hồng đang ướt kia.
Lâm Lam không những không giật mình, mà còn bạo gan liếm môi của Diêm Quân Lệnh.
"Hừ, bánh bao nhỏ, không được dụ dỗ anh nữa." Diêm Quân Lệnh ấn nhẹ đầu của Lâm Lam, ngồi trở về ghế.
"Ai dụ dỗ anh chứ?" Lâm Lam liếc nhìn Diêm Quân Lệnh, dùng dáng vẻ kiêu ngạo để che đậy sự thẹn thùng.
"Em." Diêm Quân Lệnh chạm nhẹ nơi giữa chân mày của Lâm Lam, lại cẩn thận kiểm tra đôi tay đang được băng bó kia: "Lần sau còn làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, xem anh xử lý em thế nào!"
"Em đâu có cố ý." Lâm Lam ấm ức nói, thể hiện ra tính cách của cô gái nhỏ, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh của tối hôm qua.
Con người một khi cảm thấy an toàn mới có thể trở nên mềm mỏng, hiện giờ Lâm Lam chính là như vậy.
"Không phải cố ý cũng không được làm." Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam một cách nghiêm túc.
Nghĩ đến chuyện tối qua, sắc mặt Lâm Lam có đôi chút trắng nhợt: "Nhưng nếu như em... em sợ..."
"Ngốc." Nhìn thấy gương mặt bỗng nhiên nhợt nhạt của cô gái, Diêm Quân Lệnh khẽ ôm cô vào lòng: "Anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng cô bé à, trên đời này còn gì quan trọng hơn mạng sống của em? Anh quan tâm sự trong trắng, nhưng anh càng quan tâm hơn sự an toàn của em."
"Diêm Quân Lệnh..."
"Gọi ông xã."
"Ừm, ông xã." Lâm Lam không biết bản thân nên nói gì, chỉ ngả vào lòng Diêm Quân Lệnh. Cô luôn biết kiểu cậu chủ của nhà quyền thế luôn quan tâm đến sự trong trắng của người phụ nữ hơn những người bình thường, nếu không cũng sẽ không xuất hiện tin tức như nhiều doanh nhân giàu có mang tiền mua trinh nữ, nhưng người đàn ông trước mặt lại nói với cô rằng, những thứ đó rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng mạng sống của cô.
Thật may mắn, vì có thể gặp được một người đàn ông như vậy.
Một lần nữa, trái tim của Lâm Lam không kiểm soát được mà run khẽ, cảm nhận hơi ấm từ đối phương.
"Sao lại đối tốt với em như vậy?" Lâm Lam lẩm bẩm.
"Bởi vì em là bánh bao nhỏ." Diêm Quân Lệnh chạm nhẹ gương mặt xinh đẹp của Lâm Lam, trả lời một cách xấu xa.
Trong chớp mắt bầu không khí lãng mạn bị mất đi một nửa.
Lâm Lam phiền não: "Anh có thể đừng gọi em là bánh bao nhỏ nữa được không? Mặt bánh bao là điều cấm kỵ trong giới người mẫu đó!"
"Nhưng anh thích, bánh bao nhỏ." Diêm Quân Lệnh nói xong, còn véo đôi má phúng phính của Lâm Lam.
Thoáng chốc khí thế của Lâm Lam biến mất một nửa, mím môi nhìn người đàn ông một cách bất mãn.
Diêm Quân Lệnh giơ tay xoa đầu của Lâm Lam, làm Lâm Lam lại kháng nghị, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Linda mang theo bữa sáng, vừa bước vào nhìn thấy biểu cảm dịu dàng của chủ tịch đã không còn kinh ngạc như trước đây nữa.
"Thưa sếp, bữa sáng mà ngài căn dặn." Cả người Linda toát ra sự già dặn của một nhân viên nữ giàu kinh nghiệm.
"Ừm, chuyện kia Lý Húc làm đến đâu rồi?" Diêm Quân Lệnh nhận lấy bữa sáng, mở ra, đút cho cô gái bên cạnh một cách tự nhiên.
"Đã điều tra rõ rồi ạ, Diệp Thị này những chuyện hợp pháp hay phi pháp đều làm cả, bao gồm bất động sản, giải trí, phục vụ, còn âm thầm buôn lậu. Người chèo chống thật sự không phải là Diệp Đại Hải tối hôm qua." Linda báo cáo với tốc độ cực nhanh.
"Ừm." Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng, khiến người khác không nhìn thấu cảm xúc của anh. Lâm Lam mấp máy môi định nói gì đó, nhưng bị nhắc khẽ: "Ngoan ngoãn ăn cháo."
"À... Tên đó còn..."
"Khi ngủ không nói chuyện, khi ăn cơm không bàn luận." Lâm Lam bị đút cháo vào miệng, mơ hồ định nói tiếp, lại bị anh ra lệnh.
Cô ấm ức khép miệng lại, trông rất đáng thương mà nhìn Linda.
Linda mỉm cười lịch sự với Lâm Lam.
Chờ sau khi Lâm Lam ăn no, Diêm Quân Lệnh mới rời khỏi phòng bệnh.
"Thưa sếp." Lúc bàn đến chuyện công việc, Lý Húc đều gọi Diêm Quân Lệnh là sếp.
Tối hôm qua xảy ra sự cố, Lý Húc và Linda bỏ cả đêm để đến đây.
"Ừm."
"Sự việc hơi khó giải quyết, sau lưng có liên quan đến nhà họ Đồng tại Bắc Kinh*." Câu nói đầu tiên của Lý Húc là trọng điểm của toàn bộ sự việc.
Nhà họ Đồng và nhà họ Diêm đều làm nên từ bất động sản, sau này nhà họ Diêm bắt đầu tham gia vào ngành giải trí phim ảnh. Nhà họ Đồng thì bởi vì một đợt bong bóng bất động sản** đã vượt qua nguy hiểm bằng cách buôn lậu, mở sòng bạc và các loại hình phục vụ trong giới giải trí, mấy năm nay phát triển một cách nhanh chóng, cũng khá lừng lẫy tại Bắc Kinh.
Tuy không thể sánh với nhà họ Diêm, nhưng nhà họ Đồng tuyệt đối là một kẻ địch đáng gờm.
Diêm Quân Lệnh không ngờ, chuyện lần này lại kéo nhà họ Đồng vào.
"Phế hết đám người hôm qua muốn đụng vào cô ấy, còn Diệp Đại Hải, bảo người giám sát, nếu chúng ta đã không thể can thiệp vào, vậy thì để cảnh sát làm việc đó thay chúng ta." Diêm Quân Lệnh lạnh lùng căn dặn.
Hiện tại với thân phận của Lâm Lam, anh vẫn không thể dễ mất bình tĩnh, nếu như để nhà họ Đồng phát hiện quan hệ giữa anh và Lâm Lam, sợ rằng cô gái này sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
"Tôi đã hiểu." Lý Húc trả lời, sau đó rời khỏi.
Lúc Diêm Quân Lệnh trở về phòng bệnh, Lâm Lam đang ngủ, anh lắc đầu một cách bất lực, đang nghĩ cô gái này ngủ hay thật, Lâm Lam lại gian xảo mở mắt ra, vỗ vào chỗ nằm bên cạnh: "Chia cho anh một nửa, thế nào?"
"Em không sợ bị anh..."
"Dừng lại, em hiện tại đang là bệnh nhân, xin ngài Diêm có chút nhân tính."
"Hừ." Diêm Quân Lệnh khẽ hừ một tiếng, sau đó nằm lên giường.
Giường bệnh quá nhỏ, Diêm Quân Lệnh lại quá cao, chỉ có thể ôm chặt cô gái trong lòng mới miễn cưỡng nằm xuống được, nhưng cả hai đều không cảm thấy phiền.
Nghe nhịp đập trái tim của đối phương, họ chìm vào giấc ngủ say trong nắng đẹp ban trưa.
- --
** Bong bóng bất động sản: xảy ra khi thị giá của một loại tài sản được đẩy quá xa trên giá trị thực sự