“Chắc là bác Tằng lại sắp xếp cho chị Tuyết đi coi mắt.” Lâm Lam dựa vào người Diêm Quân Lệnh mà cười nói. Cuối tháng 3 cũng chưa lạnh lắm, Lâm Lam khoác áo gió cùng Diêm Quân Lệnh ngồi trên xích đu, hoa hồng trong vườn đã được cắt tỉa, bắt đầu nhú chồi non và nhánh mới, dưới ánh đèn khiến cho cả khu vườn trở nên vô cùng tĩnh lặng.
“Thẩm Hoằng không được sao?” Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu hỏi.
“Không được.” Lâm Lam phủ nhận không cần suy nghĩ.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, cảm thấy buồn thay cho nhân phẩm của Thẩm Hoằng. “vậy thì cứ để mọi chuyện tự nhiên đi.” Đối với chuyện tình cảm của anh em, Diêm Quân Lệnh vốn không muốn nhúng tay nhiều.
Huống hồ anh bây giờ vẫn chưa làm rõ chuyện tình cảm của mình, cô gái nhỏ không mở lòng, nên trong lòng anh vẫn luôn căng thẳng. Nhưng mà Lý Húc đã khóa vị trí số điện thoại nặc danh kia, có thể xác định là người ở gần đây, nhưng cụ thể là ai thì Diêm Quân Lệnh vẫn chưa tìm thấy.
“ừm? Lâm Lam gật đầu, chuyện như này họ cũng không thể nhúng tay vào.
“Chuyện Chu Vũ Vi quay trở lại, em định nói với ba không? Anh lo lắng bà ấy sẽ tìm tới em.” Biệt thự rất yên tĩnh, thím Vương, Vượng Tài đều ở Bắc Kinh, chỉ có hai người họ ở đây. Cảm giác này giống như trở về thời gian đầu mới kết hôn, cũng hiếm có được bầu không khí chuyện trò như vậy.
“Khi nào giấu không được hẵng tính tiếp, bao năm nay ba vẫn luôn canh cánh bà ấy, còn bà ấy bao năm nay thứ mà bà ấy không từ bỏ được chính là bản thân mình.” Lâm Lam coi như đã hiểu tất cả về Chu Vũ Vi rồi.
“Đừng lo lắng, ba lớn tuổi như vậy rồi, những thứ không nên nghĩ thoáng cũng nên nghĩ thoáng ra, còn về em có thể nói là vì sao không? Anh không tin em muốn li hôn chỉ vì lúc ở Saya anh cố tình quấy nhiễu em.” Diêm quân Lệnh cuối cùng mở cũng gợi mở câu chuyện, lại cố ý nói sỉ nhục thành quấy nhiễu. Lâu như vậy rồi anh vẫn luôn muốn hỏi, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Quyết định tới Tấn thị, cũng là có ý để cho bản thân và cô gái nhỏ có không gian riêng của hai người.
Quả nhiên anh vừa dứt lời thì sắc mặt Lâm Lam tái lại, ánh mắt cũng hướng về Diêm Quân Lệnh, “Anh thật sự không biết là vì sao hả?”.
“Em không nói làm sao anh biết được?” Diêm Quân Lệnh vẻ mặt bất lực.
Ánh mắt Lâm Lam chằm chằm nhìn người đàn ông, nhìn không ra chút vẻ giả tạo nào. Khẽ cau mày nói, “Nhất định phải phơi bày ra tất cả anh mới chịu thừa nhận đúng không?” cũng không phải chưa từng nghi ngờ vấn đề thật giả của video đó, nhưng nửa khuôn mặt kia khiến cô không có cách nào lừa gạt bản thân mình cả.
Lời của Lâm Lam khiến Diêm Quân Lệnh ngạc nhiên, “Em muốn anh thừa nhận cái gì?”
“Em mệt rồi.” Không muốn đối diện với vấn đề này nên Lâm Lam xuống khỏi xích đu rồi đi vào nhà. Từ trước tới nay cô không phải là người thích trốn tránh vấn đề, nhưng chuyện này quá đau lòng, đau tới mức Lâm Lam không dám đi nhìn thẳng vào nó. Lúc đầu cảnh phản bội của Trần Lâm Kiệt sờ sờ trước mắt, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy video Diêm Quân Lệnh ngoại tình. Tuy lúc đó thân phận của anh là Benson, nhưng đổi thân phận, người không đổi, ngoại tình chính là ngoại tình. Đây cũng là điều mà cả đời người phụ nữ khó tha thứ nhất. Lâm Lam không muốn nói, cũng không dám nói.
“Lâm Lam...” Diêm Quân Lệnh không ngờ Lâm Lam lại phản ứng kịch liệt như vậy, sợ quá liền nhảy xuống giữ bánh bao nhỏ lại.
“tránh ra!” nhưng Lâm Lam hoàn toàn trở mặt, mặt lạnh như băng quát lớn. Mấy ngày nay hai người bên nhau vô cùng ngọt ngào, khiến Lâm Lam sắp quên đi quả bom hẹn giờ trong tay đó. Cũng suýt quên đi sự thực cô đã li hôn.
“Đừng giận dỗi nữa, bất luận em nhìn thấy gì, nghe thấy gì, nói cho anh nghe, chúng ta cùng nhau giải quyết.” Diêm Quân Lệnh giữ Lâm Lam lại, không cho cô bé trốn tránh vấn đề nữa. Nếu như không thể thuận lợi gỡ bỏ nút thắt trong lòng Lâm Lam, vậy thì tình cảm của bọn họ sớm muộn cũng có vấn đề. Đây là điều Diêm Quân Lệnh không cho phép. Một lần li hôn đã khiến trái tim hai người ta nát rồi, Diêm Quân Lệnh không cho phép sự việc này lại xảy ra nữa.
“Phải giải quyết như thế nào? Anh thấy có thể giải quyết không?” giọng điệu lên cao Lâm Lam có chút mất kiểm soát hỏi. Chuyện như vậy nên giải quyết như thế bào? Ngoài li hôn thì bọn họ còn lựa chọn nào khác sao? Hay là cô thật sự phải làm một cô vợ khoan dung đại lượng, giống như câu nói của một nữ diễn viên nào đó, hôn nhân không dễ dàng, vừa bước tiếp vừa trân trọng? cô mới 24 tuổi, không làm được điều khoan dung đại lượng như thế.
“Em không nói cho anh biết là chuyện gì? Đương nhiên không có cách giải quyết rồi!” Diêm Quân Lệnh giữ chặt vai Lâm Lam, không cho phép cô tiếp tục trốn tránh nữa.
“Em nên nói thế nào? Lúc mọi người làm có nói cho em không? Hay là anh cho rằng khi đó anh là Benson, cùng cô ta làm cái gì cũng là lẽ đương nhiên?” Lâm Lam không thích Diêm Quân Lệnh biết mà vẫn hỏi như vậy
Hay là anh ta thật sự cho rằng trên đời này có bức tường không thông gió?
“Anh và ai làm cái gì? Lâm Lam em nói rõ xem nào!” lông mày của Diêm Quân Lệnh càng xích gần nhau hơn.
“Anh...” nhìn vẻ cố chấp của Diêm Quân Lệnh giọng của Lâm Lam có chút run run.
“Khi anh là Benson đã làm cái gì, lại cùng với cô ta làm cái gì? Lâm Lam không tin anh đến vậy sao?” ánh mắt Diêm Quân Lệnh có chút thất vọng. Anh cứ nghĩ rằng bánh bao nhỏ nhà mình sẽ tin tưởng anh.
“Anh thật sự không biết?” nhìn ánh mắt đau khổ của người đàn ông, trái tim Lâm Lam cũng nhói đau, giọng điệu ôn hòa hơn chút.
“Nếu như anh biết thì đã không hỏi em.” Diêm Quân Lệnh không biết làm thế nào, điều tra lâu như vậy, chỉ xác định được số điện thoại đó cách đây không xa, nhưng không điều tra được thêm thông tin nào nữa, vừa sầu não vừa sốt ruột, sợ cô gái nhỏ lại nhận được tin tức nhảm nhí, đã cài đặt nghe trộm điện thoại và xóa đi số điện thoại cũng như tin nhắn.
Nhưng đối phương rất cao tay, tính cảnh giác cao, cho nên mấy ngày nay không gửi tin gì cho Lâm Lam nữa.
“thật không? Vậy anh nói cho em biết, anh ở Saya khi làm chồng chưa cưới của Helen, hai người chung phòng với nhau mấy lần mà không phát sinh gì sao?” Lâm Lam cắn môi hỏi. Tuy chuyện này rất khó hé răng, nhưng chuyện của họ đã nói tới đây rồi, Lâm Lam không hỏi rõ thì cũng có lỗi với thời cơ tối nay.
“Em nghe thấy điều gì hay là có người đặc biệt nói cho em nghe điều gì?” Diêm Quân Lệnh cau mày hỏi.
Khuôn mặt Lâm Lam tái nhợt, “Anh đừng có đánh trống lảng, chỉ cần nói cho em biết đáp án thôi.”
“Anh...” biểu cảm của Diêm Quân Lệnh có chút kỳ quặc.
“thôi đi, em không muốn nghe thêm nữa.” Thấy biểu cảm ấp a ấp úng của Diêm Quân Lệnh, trái tim Lâm Lam như bị ai đó đâm một nhát dao vậy, liền quay đầu định bỏ đi
Diêm Quân Lệnh giữ chặt Lâm Lam lại, “Em không thể để anh nghĩ xem nên nói thế hào hả!”
“Em... anh đang muốn bịa lý do chứ gì?” Lâm Lam nghe Diêm Quân Lệnh nói như vậy, sắc mặt khó coi hơn. Anh ta nghĩ mình là ngốc sao, còn muốn tìm lý do bao biện nữa?
“Người ta đều nói một lần mang thai là ngu mất 3 năm, em thì hay rồi càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, anh đang nghĩ mà là đang kiếm cớ sao? Chẳng qua là không biết làm sao trả lời em, em đồng ý không giận anh, ngoan ngoãn chờ đợi, anh sẽ kể cho em nghe.” Diêm Quân Lệnh bị Lâm Lam trút giận thì cũng đau lòng, liền dưa tay ra xoa đầu, ý muốn vỗ về cô gái nhỏ đang xù lông ra. Xem ra hôm nay không nói rõ thì sự việc càng trở lên rắc rồi.
“Anh kể đi.” Lâm Lam cắn chặt răng.
“Anh... vì để Rio tin anh và Helen là yêu nhau, cũng để người dân Saya và gia tộc Maktoum tin tưởng, bọn anh quả thật có hôn nhau ở nơi công cộng, cũng... cũng từng ở chung một phòng...”
“Đừng nói nữa!” Lâm Lam nghe tới đây thấy khó chịu không muốn nghe tiếp nữa, nhỏ giọng quát, đang chuẩn bị rời đi thì lại bị Diêm Quân Lệnh ôm chặt lại.
“Nhưng anh bảo đảm giữa bọn anh không phát sinh bất kỳ quan hệ gì, chỉ có từng hôn nhau thôi! Phần lớn thời gian là không ở cùng...” sợ cô gái nhỏ lại bỏ chạy, Diêm Quân Lệnh giữ chặt cô vội vàng giải thích.
“Anh nói dối!” Lâm Lam phản bác lại một câu, rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Diêm Quân Lệnh hoảng sợ thật sự!