Lúc này hai người cũng không nói gì thêm nữa.
Máy bay đã bay lên không trung, Lâm Lam nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh ngây ngô đáng yêu vừa nãy của tiểu sư tử, cũng không biết nó còn nhỏ vậy, bay cao như thế có sợ hãi không? Có thích ứng được hay không...
Haiz.
Trong lòng khẽ thở dài, nhóc con đến với thế giới này cũng thật vất vả, mới cấn thai đã cùng mẹ lleen núi đao xuống biển lửa, suýt nữa bị sảy. Sau đó lại tới Saya, cùng mẹ vượt đường dài đi tìm cha, lại bị sinh non hơn nửa tháng.
Vốn nghĩ cuối cùng cũng được bình yên, ai ngờ chị vú lại là người của Hoắc Quốc Bang.
Bây giờ lại bị người của Hàn Đống bắt cóc lên máy bay.
Lâm Lam không kìm được suy nghĩ, sau này tiểu sư tử lớn lên có khinh thường mình không, lần nào cũng không bảo vệ tốt cho thằng bé.
Vừa nghĩ tròng mắt đỏ hoe lên, cô thật lòng mong tiểu sư tử có thể sống tới khi coi thường được cô.
Không, nhất định có thể.
Lâm Lam nắm chặt nắm đấm, thầm tự nhủ nhóc con mạng lớn.
...
Bắc Kinh.
Diêm Quân Lệnh sau khi biết được Hàn Đống đổi thân phận dẫn theo Lâm Lam, đã lên chuyến bay đi Maldevis, thì biết anh đoán không nhầm.
“Kêu người bên đó chặn lại, tôi lập tức đi qua.” Diêm Quân Lệnh dặn dò tiểu Lôi.
“Em đi cùng anh.” Lý Húc đi theo.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn, “Không cần, để chú Trương đi cùng tôi được rồi, cậu phụ trách ứng phó với công ty bên đó, và lo cho cha vợ tôi.”
“Em biết rồi,” Lý Húc chỉ có thể gật đầu, sự việc dồn vào một lúc, nếu như anh cũng đi theo, Diêm Như Tuyết ứng phó không lại.
Họ cũng lo lắng bên công ty kia tiếp tục thu mua Đỉnh Thành, tới lúc đó lại thêm rắc rối.
“Tiểu Lôi, lần này lại phải nhờ cậu rồi.” Diêm Quân Lệnh vỗ vai Khương Lôi, anh và chú Trương qua đó ít người lực mỏng, rốt cuộc vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của phía cảnh sát.
“Anh yên tâm, bất luận thế nào lần này sẽ không xảy ra tình trạng như lần trước.” Lần trước tiếp ứng thất bại, cũng là sự áy náy trong lòng Khương Lôi.
“Tôi cũng muốn đi.” lúc này Lương Sảng đột nhiên ra mặt.
“Cô đi làm gì?” không đợi Diêm Quân Lệnh nói, Khương Lôi đã từ chối.
Thế lực ngầm của Đồng Thiên Hoa bên Srilanka rất nhiều, nếu như Hàn Đống tận dụng đám người đó, thì sự uy hiếp càng cao.
“Tôi đi đương nhiên có lý của tôi.” Lương Sảng lườm tiểu Lôi một cái, rồi nhìn Diêm Quân Lệnh, “Anh Diêm, em vừa hay có nhiệm vụ bên đó, sẽ không ảnh hưởng tới các anh đâu.”
“Ừm, việc này cô thương lượng với tiểu Lôi đi.” rốt cuộc Diêm Quân Lệnh vẫn giao quyền quyết định cho Khương Lôi, sau đó nhìn chú Trương, “Cũng đến giờ rồi, chúng ra lên máy bay thôi.”
“Vâng, thưa thiếu gia.” Chú Trương nhanh chóng đi theo.
Lương Sảng nheo mắt nhìn Khương Lôi, “Không cần biết anh có dẫn tôi đi không, tôi cứ đi.”
Nói xong liền ngúng nguẩy rời đi.
Khương Lôi tròn xoe mắt, chuyện gì vậy.
...
Diêm Quân Lệnh vừa xắp xếp xong hành trình, bên Hoắc Quốc bang cũng không ngơi tay.
Lúc biết Lâm Lam bị bắt cóc lên máy bay, rất có khả năng đã xuất cảnh rồi, sắc mặt Hoắc Quốc Bang rất khó coi.
Sống tới tuổi này rồi, Hoắc Quốc Bang không cho người khác chịu thiệt thì chính là phúc phận của người đó, đừng nói tới việc ông bị kẻ khác ăn hiếp.
Tối hôm qua bị Diêm Quân Lệnh phản đòn, ông tuy không vui nhưng cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay lại bị người của mình giở trò, khiến bây giờ Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh không biết đang ở nơi nào.
Đừng nói Diêm Quân Lệnh tới khi đó sẽ tính sổ với anh ta, ngay cả bản thân ông cũng vô cùng tức giận.
“Sắp xếp máy bay, bay thẳng tới Maldevis.” Vừa xác định được Lâm Lam bị trùm chợ đen bắt cóc lên máy bay đi Maldevis, Hoắc Quốc Bang lập tức hạ lệnh.
“Ông chủ muốn đích thân đi ạ?” thư ký Hoàng có chút khó xử.
“Rất ngạc nhiên hả?”
“Cái này... tôi lập tức đi sắp xếp.” Nào dám nghi ngờ quyết định của ông chủ, thư ký Hoàng lập tức đi sắp xếp.
Một lát sau Hoắc Quốc Bang được đưa tới sân bay riêng.
Trên đường Hoàng Giác thuật lại sơ qua về công việc cho Hoắc Quốc Bang nghe.
“Nói như vậy thì Hàn Đống là một tay Đồng Thiên Hoa bồi dưỡng lên.” Hoắc Quốc Bang nghe xong chau mày lại, ông sớm đã nghe qua người này, tay chân nhanh nhẹn nhưng lại cố chấp cổ quái, một lòng phục vụ cho sản nghiệp ngầm của Đồng Thiên Hoa, được gọi là trùm chợ đen, phàm là người qua tay hắn ta phẫu thuật thì tỉ lệ sống sót là 99%, nhưng mặt khác bị tận dụng, tỉ lệ chết cũng 90%.
“Đúng vậy, người này trời sinh thông minh, nhưng tính cách cổ quái, hơn nữa lại thích nam giới, luôn hết lòng vì Đồng Thiên Hoa, tiếc là Đồng Thiên Hoa lại vì Lâm Lam mà chết ở Srilanka.” Hoàng Giác tiếp tục giải thích.
“Vì Lâm Lam?” chuyện này Hoắc Quốc Bang lần đầu được nghe.
“Vâng, lúc đầu Đồng Thiên Hoa bắt cóc Lâm Lam khi tham gia hôn lễ, đồng thời mưu hại Diêm Quân Lệnh, nhưng vào phút chót lại vì cứu Lâm Lam mà đỡ một viên đạn, chết ngay tại chỗ.”
“Đúng là một bộ phim tình cảm lãng mạn.” Hoắc Quốc Bang than vẻ châm biếm.
Hoàng Giác gật đầu đồng cảm.
Rất nhanh hai người tới sân bay riêng của Hoắc gia, Hoắc Quốc Bang lên máy bay, ngoài Hoàng Giác còn đem theo rất nhiều vệ sĩ riêng.
Chuyện lần này đã chọc giận ông, Hoắc Quốc Bang cũng không định khoanh tay đứng nhìn.
“Đúng rồi, cô Đỗ Tịch có gọi tới mấy lần, có cần nói với cô ấy một tiếng không ạ?” máy bay sắp cất cánh, Hoàng Giác mới nhắc Hoắc Quốc Bang.
“Không cần.” Đáp án không ngoài dự liệu.
Nói xong Hoắc Quốc Bang lên máy bay, Hoàng Giác cũng tự giác tắt nguồn điện thoại, máy bay trượt trên đường băng chuẩn bị cất cánh.
Cùng lúc này Đỗ Tịch tiếp tục gọi điện cho Hoàng Giác, kết quả lại tắt máy.
Đỗ Tịch tức giận ném điện thoại xuống đất, Khúc Khải bây giờ đang bị giam, cha nuôi không nghe điện thoại, giờ đây đến cả thư ký Hoàng cũng tắt máy.
Ông ấy thật sự muốn bỏ rơi mình sao?
Nghĩ tới những lời chỉ trích chửi rủa không dứt trên mạng, Đỗ Tịch cảm thấy choáng váng. Cô không phải chưa từng bị tẩy chay, nhưng đây là lần đầu tiên thê thảm như vậy.
Với năng lực quan hệ công chúng động lòng người của Khúc Khải ở Studio trước đây còn có thể ứng phó được đôi chút, nhưng hiện giờ thì sao?
Đỗ Tịch hít một hơi thật sâu, trước đó Lâm Lam bị rơi vào vũng lầy đen tối, bây giờ độ nổi tiếng ngày mọt tăng, thậm chí phần lớn cảnh quay trong show < Tình yêu đích thực> đều quay họ, còn những cảnh quay có mặt cô bị cắt đến tội nghiệp.
Nghề giải trí vốn nâng cao đạp thấp, cô lần này gặp chuyện, không ít những bầu show tìm mọi cách lấy lòng, bây giờ lần lượt gọi điện tới hủy show.
Cô trốn trong phòng giống như thú cưng bị nhốt vậy.
Cũng không biết mất bao lâu, Đỗ Tịch mới từ từ kéo rèm của qua một bên, bên ngoài phóng viên ít đi nhiều, nhưng vẫn còn một ít người vẫn đang chờ đợi.
Nhưng mà cô lại không thể không ra ngoài.
Phía bên Khúc Khải lúc trưa có luật sư gọi điện cho cô, cho dù như thế nào, trước mắt Khúc Khải vẫn là quản lý của cô, Đỗ Tịch bắt buộc phải nghĩ cách bảo lãnh Khúc Khải ra ngoài.
Chỉ có cứu Khúc Khải ra họ mới có thể nghĩ được cách đối phó với chuyện về sau.
Chuẩn bị sẵn sàng, Đỗ Tịch bước chầm chậm xuống lầu, nào ngờ vẫn chưa đi được vài bước thì có người nhận ra, tiếp sau đó khu dân cư nhỏ bẻ yên tĩnh bỗng nhiên tuôn ra một đám phóng viên, giống như Cương Thi từ trong sương mù nhảy ra vậy.
“Đỗ Tịch, xin hỏi cô nhìn nhận thề nào về việc quản lý của cô là Khúc Khải hút ma túy...”
“Có người nghi ngờ cô Đỗ cũng nghiện ma túy, xin hỏi là thật phải không?”
Đối với chuyện hãm hại Lâm Lam, cô Đỗ có giải thích gì không?
“...”
Từng loạt câu hỏi công kích vào cô, Đỗ Tịch mới choáng váng hiểu ra cảnh ngộ của Lâm Lam mấy ngày trước, thần sắc u ám, liền đẩy phóng viên ra rồi chạy thục mạng về phía căn hộ.
Lẽ nào là cô làm sai? Mà hành động hôm nay của cha nuôi là đang cảnh cáo cô?