Mục lục
Siêu Mẫu Hàng Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lam mới nói được từ dám, thì miệng ấm lên, người đàn ông đã kịp đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô rồi.

Vẫn muốn nói gì đó, nhưng Diêm Quân Lệnh lại không cho cô cơ hội, Lâm Lam uể oải, người đàn ông xấu xa, “Um... Vương Đại bọn họ vẫn ở đây...”

“Ý em là họ không ở đây thì có thể hôn?” Diêm Quân Lệnh bỗng bỏ Lâm Lam ra rồi bỡn cợt hỏi.

“Em... em không có ý này, chuyện anh gạt em vẫn chưa xong đâu.” Vừa nói Lâm Lam vừa vỗ nhẹ vai người đàn ông.

“Um...” nào ngờ Lâm Lam vừa vỗ vai thì người đàn ông rụt mạnh người lại.

Lâm Lam phát hoảng, “Em đánh anh đau hả? Để em xem có phải vết thương bị ra máu không?”

Vừa nói Lâm Lam vừa vội vàng cởi sơ-mi của Diêm Quân Lệnh ra.

“A... um, thả em xuống!” ai ngờ trong khi Lâm Lam vừa mới cởi được một chiếc cúc áo, thì Diêm Quân Lệnh đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, phút chốc bế bổng Lâm Lam lên cao, dọa cho sợ hãi hét lên một tiếng.

“Không thả.” Diêm Quân Lệnh cứ thế bế Lâm Lam đi ra ngoài.

Lâm Lam nghiêng đầu vừa hay bắt gặp Vương Đại và Lộc Tam với điệu bộ Gato, mặt liền đỏ bừng lên, hai tay quơ lên nhưng lại lo đụng vào vết thương của người đàn ông, chỉ đành chấp nhận bị vác lên vai.

“Anh cứ như vậy để bọn họ nhìn thấy sẽ cười cho đấy.” Lâm Lam vừa thấy bất lực lại vừa ngọt ngào.

“Vậy để họ cười đi, dù sao hôm nay cũng đủ mất mặt rồi.” Diêm Quân Lệnh nhún vai, đối với chuyện mất mặt này đã không còn cảm giác nữa rồi.

“Ừa.” Nghe tới câu nói tự đấm tự xoa này, Lâm Lam bất giác nhớ tới dòng chữ nhỏ trên chứng nhận li hôn đó, không ngờ rằng tiểu Lý trông nghiêm túc như vậy, nhưng khi chơi xấu lại chi tiết tỉ mỉ.

Ha ha ha.

May là khi Lâm Lam bị vác ra ngoài thì phóng viên đã giải tán từ sớm rồi. Lúc này đoán rằng toàn bộ đều chạy về viết bài hết rồi, dù sao đây là tin tức giải trí khó tin nhất trong lịch sử giải trí.

Vừa mới lên xe thì Lý Húc gọi điện tới.

Tên phóng viên kia quả nhiên có vấn đề.

“Anh xem giải quyết thế nào?” Lý Húc chân giẫm lên lưng tên phóng viên đội mũ lưỡi trai, tay cầm điện thoại hỏi.

“Hỏi xem là ai sai khiến?” Diêm Quân Lệnh sắc mặt lạnh lùng trở lại

“Là Khúc Khải, gần giống với kết quả mà em điều tra trước đây.” Từ khi tin tức Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam li hôn bị lộ, Lý Húc đã điều tra kẻ đứng sau rồi.

Khúc Khải này cũng có chút thủ đoạn, Lý Húc không thể biết hết chân tướng.

Nếu như không phải là anh ta chuẩn bị chiêu trò sau lưng, muốn vì Diêm Quân Lệnh mà bày binh bố trận, mà ảnh hưởng của tin tức giải trí lại rất to lớn, không thì Lý Húc sớm đã cho tên này biết tay rồi.

“Ừm, bọn họ bây giờ vẫn đang ở khách sạn phải không?” Diêm Quân Lệnh hỏi lại.

“Ừm, em vẫn phái người theo dõi.” Câu trả lời của Lý Húc khiến phóng viên đang nằm dưới đất toát mồ hôi, thì ra bọn họ cái gì cũng biết, đến cả người đứng sau đều bị theo dõi.

Trước đó tên phóng viên này vẫn thấy mình chỉ là xui xẻo nên bị bắt, lúc này lại từ từ hiểu ra, đây vốn chỉ là một cái bẫy.

“Được rồi, thu lưới thôi.” Diêm Quân Lệnh dặn dò Lý Húc xong thì nhìn sang chú Trương, “Chúng ta tới đồn cảnh sát.”

“Đồn cảnh sát?” chú Trương nhìn thiếu gia không hiểu, lẽ nào không phải về nhà họ Diêm trước sao?

“Đúng vậy.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.

Lâm Lam cười đắc chí, “Chú Trương, anh ấy muốn đi nhận sự gióa dục phê bình của cảnh sát dân sự, chú tác thành cho anh ấy đi.”

“Được thôi.” Chú Trương cũng ở buổi họp báo, nên khi Lâm Lam vừa nói thì hiểu tới đó để làm gì, kiền quay đầu xe đưa Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam tới đồn cảnh sát gần nhất.

Vốn dĩ Lâm Lam cho rằng chuyện này chẳng qua làm cho có lệ, ai ngờ bọn họ tới đồn cảnh sát gặp phải một chú cảnh sát béo ú, chú đặc biệt tận tình trong công việc, liền dạy cho Diêm Quân Lệnh một bài chính trị học.

Lâm Lam ngồi bên cạnh cười thầm và chụp lén, vẫn không quên đăng lên Weibo, khiến cho lượng bình luận nhiều chóng mặt.

Khách sạn Vương Triều.

Khúc Khải và Bành Ngọc sau khi hoan lạc xong thì ngồi đợi Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam bị bẽ mặt, nhưng họ rất nhanh phát hiện sự việc vốn không được như họ mong đợi

Ngược lại sau khi buổi họp báo kết thúc, tất cả những bình luận chửi rủa vùi dập toàn bộ biến mất, thay vào đó là sự ngưỡng mộ đối với Lâm Lam, và sự sùng bái mù quáng đối với Diêm Quân Lệnh.

Dường như tất cả những lời lên án trước đây chỉ là ảo ảnh của họ.

Trong làng giải trí lâu rồi, Khúc Khải và Bành Ngọc đều rất rõ sức mạnh của dư luận. Đây cũng là lý do tại sao bọn họ lần này muốn nghĩ mọi cách dùng cư dân mạng để đối phó với Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.

...

Bởi vì theo lẽ thường, kiểu scandal này chỉ cần có bằng chứng thép, thì có thanh minh thế nào cũng không rõ ràng được.

Cho dù dùng sự thật để chứng minh thì mọi người cũng sẽ cảm thấy bọn họ đang che giấu sự thật, là đang nói dối, dù cho người không bị đả kích thì sự nghiệp cũng sẽ chịu cú hích nặng nệ.

Nhưng xem lại buổi họp báo của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, mới họp 20 phút sự việc đã hoàn toàn thay đổi.

“Họ chưa li hôn? Sao lại thế được?” Khúc Khải xem bình luận trên mạng thì không thể tin nổi sự thật này.

“Anh nói cái gì?” Bành Ngọc nude bán thân ngòi bật dậy hỏi.

“Họ chưa li hôn, chứng nhận li hôn là giả...” Khúc Khải nhãn cầu không tự chủ được giãn rộng ra, anh ta đã lập bao nhiêu bẫy, tốn biết bao nhiêu tiền, mua được không ít trang mạng, mới khiến chuyện li hôn của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam phóng đại lên, bây giờ buổi họp báo của họ lại nói chưa li hôn, chứng nhận li hôn là giả...

Làm sao có thể?

“Khúc Khải, anh nói lại lần nữa xem?” giọng của Bành Ngọc lạc đi, đầy sự chất vấn.

“tiểu Ngọc, em đừng kích động, sự việc vẫn chưa làm rõ, em cho anh thời gian, anh nhất định sẽ nghĩ được cách.” Khúc Khải thấy Bành Ngọc như vậy, lập tức ôm chặt an ủi.

Nhưng cơ thể gầy đến đáng thương của Bành Ngọc không biết lấy đâu ra sức mạnh to lớn đẩy Khúc Khải ngã xuống đất, “Lúc đầu anh đã hứa với tôi thế nào? Tại sao sự việc lại thành ra thế này hả? Chứng nhận li hôn của họ có phải là anh làm giả không? Có phải ngay từ đầu anh đã lừa tôi đúng không? Anh vốn không muốn đối phó với họ...”

“Tiểu Ngọc, em nghe anh nói, anh cũng không biết sự việc tại sao lại thành như thế này...”

“Anh lừa tôi, cái gì mà đối phó Lâm Lam chứ, anh và tên cầm thú Lỗ Trấn Hải kia vốn không có gì khác biệt cả, đều là vì muốn ngủ với tôi, ha ha... đồ tồi, đàn ông đều là một lũ tồi...”

Tinh thần của Bành Ngọc rõ ràng không ổn, Khúc Khải bị đạp ngã xuống đất bị đau không nhẹ, lại nghe thấy người phụ nữ mà mình toàn tầm toàn ý so sánh với Lỗ Trấn hải và cầm thú, thì sắc mặt vôi cùng khó coi.

Nhưng Khúc Khải vẫn đang an ủi bản thân, Bành Ngọc chỉ là tâm trạng không tốt, liền đứng dậy muốn ôm cô, ai ngờ Bành Ngọc né tránh, “Anh cút đi, bây giờ tôi không cần anh nữa...”

“Tiểu Ngọc đừng gây rối nữa được không? Anh đã đồng ý em sẽ không tha cho Lâm Lam, lần này chúng ta không dẫm chết cô ta, vẫn còn lần sau, lần sau nữa, em nghe lời anh được không?” Khúc Khải nét mặt u ám, lại đưa tay về phía Bành Ngọc muốn vỗ về cô.

“Vậy anh giúp tôi giết cô ta... chỉ cần anh giúp tôi giết cô ta, cái gì tôi đều nghe anh hết, có được không?” giọng Bành Ngọc thay đổi gào lên với Khúc Khải.

Khúc khải nhìn chằm chằm người phụ nữ, tức giận hỏi, “Anh giúp em giết cô ta, em cai cái đó đi được không?”

“Anh nói linh tinh gì vậy? Tôi không có hút ma túy... tôi không có... tôi muốn giết Lâm Lam...”

Trong lúc Bành Ngọc gần như phát điên thì cảnh cửa khách sạn đột nhiên bị đạp mở ra

“Cảnh sát đây, giơ tay lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK