Đúng lúc này, Hoa Ngu nhấc bàn tay trắng nõn lên, ném ngoại bào xuống dưới.
Động tác của nàng cực kỳ tiêu sái, ngoại bào kia tựa như mây trôi nước chảy mà nằm trên mặt đất.
Nàng tùy ý nhếch miệng cười, một tay cầm cổ tay Yên Chi, kề sát người nàng ta, một bên tư thái dẫn người, cùng Yên Chi khởi vũ.
" Hồ nháo!" Bạch Ngọc Hằng phía dưới lập tức nhăn mày.
Nhìn lên, đám người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Không thể phủ nhận, Hoa Ngu dẫn dắt Yên Chi, hai người dây dưa cùng nhau, theo nhịp trống, tận tình vũ động, quả thực mê người.
Ngay cả hắn cũng suýt đui mù.
Nhưng!
Phép tắc ở đâu?!
Không chỉ bọn hắn, người trên lầu cũng ngây ngẩn cả người.
Mạc Tử Huân chưa từng gặp qua ai như vậy, chứ đừng nói đến một nô tài như Hoa Ngu!
Trong nhất thời cả người đều giật mình.
Cảm giác thấy quanh thân lành lạnh, hắn lập tức quay đầu lại, thấy được vẻ âm trầm trên mặt Chu Lăng Thần.
Mạc Tử Huân không nhịn được nhíu mày, vừa rồi tên nô tài này cùng Chu Mặc Ngân có dính dáng, Chu Lăng Thần cũng không có như vậy a!
Bây giờ làm sao vậy?
Nhưng ánh mắt của Chu Lăng Thần lại dừng lại trên người người dưới lầu kia, nhìn nàng uốn lưng, nhếch miệng, nhảy múa,... Một cái nhăn mày cũng tràn đầy mị hoặc, sao có thể là thái giám, rõ ràng là một yêu tinh!
Càng nhìn, sắc mặt hắn càng khó coi.
" Ồ!" Phía dưới lại thêm một trận kinh động.
Nguyên lai là chẳng biết từ lúc nào, Hoa Ngu đã lấy đi bầu rượu trong tay Bạch Ngọc Hằng, bầu rượu tinh tế đã nằm gọn trong bàn tay trắng noãn.
Nàng ngửa người ra sau, nâng bầu rượu lên đổ vào miệng, rượu trong suốt theo khóe môi đỏ hồng của nàng chảy ra ngoài, dội ướt vạt áo nàng, khiến nàng càng thêm yểu điệu.
Càng ngày càng mê người!
Cộng thêm nhan sắc kia, kiều diễm đến tận xương tủy.
À mà, trong tay nàng vẫn đang ôm Yên Chi.
Lúc này Yên Chi mờ mịt không biết làm sao, nàng trong tay người ta giờ giống như con rối gỗ, thoát không được, chỉ có thể thuận theo động tác của người kia.
Hoa Ngu duỗi tay, nắm chặt eo Yên Chi đang sắp không chịu nổi, kéo cả người mỹ nhân vào trong lòng.
Vóc người nàng so với Yên Chi cao hơn không ít, đột nhiên ôm như vậy, nhất thời làm mọi người kinh hô.
Mà nàng, phảng phất như không nghe thấy, trên mặt một mạt nụ cười xấu xa, ghé vào tai Yên Chi, vô cùng mị hoặc nói:
" Bảo bối, cùng gia uống rượu."
Dứt lời, không đợi Yên Chi phản ứng lại, đã kề bầu rượu vào miệng nàng ta.
" Không! Khụ! Khụ!" Yên Chi vốn định cự tuyệt, nhưng vừa mở miệng thì rượu đã chảy vào, theo lời nói của nàng ta mà chảy ra khỏi khóe miệng.
Cứ như vậy làm ướt vạt áo nàng ta, y phục vốn mỏng, liền dính sát lên người.
Dáng người thực lả lướt!
Vừa rồi múa một vòng, tóc mai nàng ta đã ướt đẫm, thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng.
Mà Hoa Ngu bên cạnh nàng ta, mặt mang theo yêu khí, phượng mâu đầy ý cười, quả nhiên là bộ dáng yêu nghiệt tuyệt sắc khuynh thành.
Hai người gắt gao dán vào nhau, vạt áo đều thấp, hơn nữa trước đó còn nhiệt liệt vũ khúc, lúc này nhìn kiểu gì cũng thấy ái muội.
Ngay cả không khí trong Yên Chi quán cũng không khỏi nóng lên.
Hốc mắt đám người phía dưới đều đỏ đậm.
Update: 1/12/2019