Ngay từ đầu, Hoa Ngu cũng không tính giảng đạo lý với Lương Nguy Chi.
Nói đạo lý cũng cần chọn đối tượng đúng không? Loại kiểu như Lương Nguy Chi, hắn còn không biết đạo lý là cái gì!
" Ngươi muốn đánh cược cái gì?"
Lời của nàng, Lương Nguy Chi để ý tới.
Lương Nguy Chi là kẻ ham chơi, nghe đến đánh cược, ánh mắt sáng ngời lên.
" Rất đơn giản!" Hoa Ngu cười tủm tỉm nhìn hắn, " Chúng ta để mọi người làm chứng, xem chốc nữa ai thua!"
" Kẻ thua, từ nay về sau chính là nô tài của đối phương!"
Lời này vừa nói ra, người phía dưới lập tức sôi sục!
" Ha ha ha, ngươi vừa nói cái gì?"
" Ha, thực can đảm nha!"
" Ta thấy người này kỳ quặc quái gở, lại mặc y phục kia, không phải thái giám sao?"
Có người phát giác ra vấn đề.
Đúng vậy!
Hoa Ngu là thái giám, là nô tài, còn muốn cùng người khác đánh cược.
Đối với 'hắn' không hề có hại, bởi vì 'hắn' vốn dĩ là nô tài.
Mà đối với Lương Nguy Chi thì tổn thất nặng.
Nếu hắn trở thành nô tài của thái giám...
Đây mới gọi là phấn khích a!
" Công tử, không được! Tên nô tài này tính kế ngài đó!" Người bên cạnh Lương Nguy Chi đều là người trong nhà an bài riêng.
Chủ yếu là vì Lương Nguy Chi 'tính tình vì trung nhân'... thực ra là vì hắn là một tên ngốc, sợ hắn làm ra chuyện vớ vẩn!
Thấy vụ đánh cược không công bằng, lập tức có người ngăn hắn lại.
Lương Nguy Chi nhíu mày, liếc người nọ một cái.
" Như thế nào? Lương công tử không dám đáp ứng?" Hoa Ngu đem biểu tình của Lương Nguy Chi thu hết vào mắt, thản nhiên mà nói:
" Ha, ta nghe nói, Lương công tử ở kinh thành cũng có chút thanh danh, còn muốn mở mang tầm mắt một chút, không nghĩ tới chỉ là cái loại hữu danh vô thực!"
Sắc mặt Lương Nguy Chi thay đổi:
" Hữu danh vô thực? Ở kinh thành này không có chuyện bổn công tử hữu danh vô thực!"
*thực ra không phải cụm từ 'hữu danh vô thực', nhưng mình không hiểu nghĩa
" A, vậy có khả năng, là công tử sợ thua ta a?" Hoa Ngu nói cực trôi chảy.
" Bản công tử thua ngươi?" Lương Nguy Chi trên dưới đánh giá nàng, cảm thấy mình chỉ cần dùng chút lực, cũng có thể đem tên tiểu tử này đánh chết!
" Được! Đừng nhiều lời nữa, bổn công tử đáp ứng, hôm nay ai thua sẽ thành nô tài của đối phương!" Hắn vung tay lên, cứ như vậy đáp ứng.
" Công tử, không thể a... " Nhưng tên sai vặt bên cạnh hắn sợ muốn hỏng, thiếu chút nữa quỳ xuống lạy hắn.
" Cút sang một bên, chuyện của lão tử không tới lượt các ngươi quản!" Lương Nguy Chi trực tiếp nhấc chân, đá tên kia xuống đài.
" Tốt!" Hoa Ngu tận mắt thấy hành động của Lương Nguy Chi, liền nâng tay lên.
" Lương công tử không hổ danh là nhân vật số một kinh thành!" Nàng giơ ngón tay cái, vẻ mặt tươi cười:
" Sảng khoái!"
" Nói vậy không phải vô nghĩa sao? Lão tử còn kém hơn tên thái giám ngươi?" Lương Nguy Chi cười nhạt.
Trong lòng Hoa Ngu đã sớm vui ngất trời.
Mặc kệ có thay đổi thế nào, mặc kệ có qua bao lâu, duy chỉ có Lương Nguy Chi là không thay đổi.
Tính ra Lương Nguy Chi cũng không ngốc, chỉ là hắn có chút đần.
Nếu nói theo cách của nàng, thì chính là cả hai.
Vừa hay hôm nay nàng không có việc gì làm, dạy dỗ Lương Nguy Chi cách làm người một chút cũng được!
" Đến đây!" Bên kia, Lương Nguy Chi đã nôn nóng.
" Chờ một chút!" Chưa kịp nghĩ, Hoa Ngu đã bảo dừng lại.
" Lại làm sao vậy? Tên thái giám này sao lề mề thế?" Lương Nguy Chi nhất thời nổi giận.
" Trước khi động thủ, cũng cần nói cho ta biết, ta đắc tội công tử ở chỗ nào đi?" Hoa Ngu nhíu mày, người này ngay cả một câu dư thừa cũng không nói, nói đánh liền đánh.
Không nói lý lẽ!
Nếu là người ngoài, căn nguyên hậu quả cũng phải hỏi một câu đi?
" Ai bảo ngươi không có mắt, đắc tội với tức phụ của lão tử?!" Lương Nguy Chi giễu cợt nói.
*le: hiện tại có hai trang web đang reup truyện này, một là trang truyenfun.com ( trang này có vẻ reup hết tất cả những gì trên wattpad, tui vừa đổi tên mà nó cũng cập nhật luôn, có vẻ giống nettruyen), trang còn lại là bạn nào đó đăng lên webnovel.com. Mong mọi người đừng đọc ở những trang reup để ủng hộ editor, truyện hiện chỉ được đăng trên mđt và wattpad nguyettuninh thôi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Update: 24/9/2019