.........
Điện Tiền Tư cách hoàng cung không xa.
Nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, thậm chí thoạt nhìn, bài bố cẩn thận chẳng khác gì hoàng cung. Nha phủ trong phủ đều là dáng vẻ uy lực, tạo ra một loạt áp lực đè ép không nói lên lời.
Cổng lớn đen tuyền, còn có vài tên thị vệ cao lớn canh gác.
Tên nào tâm thỏ đế, đảm bảo bị dọa cho sợ.
Hoa Ngu ra khỏi cửa cung liền ngồi lên nhuyễn kiệu, một đường thẳng tắp đến cổng Điện Tiền Tư phủ.
Cỗ kiệu hạ xuống, nàng không nhanh không chậm bước ra ngoài. Nàng vừa xuất hiện, đám thị vệ mặt lạnh như tiền lập tức động đậy.
" Tham kiến Đại thống lĩnh! "
Hoa Ngu khẽ gật đầu, hỏi:
" Nghiêm đại nhân và Vương đại nhân đã đến chưa? "
" Nhị vị đại nhân vừa đến không lâu. "
Hoa Ngu gật gù, cùng nhau hạ triều, hai người kia cũng không sớm hơn nàng là bao.
Nàng nhấc chân, nhẹ nhàng bước vào.
Trong phủ vô cùng yên tĩnh, cả một đường đi đều là thị vệ cao to đứng gác, mấy người này đều mặt vô biểu tình, chỉ có khi nàng đi qua thì sẽ tiến lên hành lễ.
" Công công sao lại đến đây? "
Từ lúc nàng vừa vào liền có người thông báo cho Nghiêm Kha và Vương Vũ.
Hai người vội vàng chạy ra đón, thấy Hoa Ngu thì có chút kinh ngạc. So với Nghiêm Kha, vẻ mặt của Vương Vũ có chút phức tạp.
Trong một đêm, thay đổi quá lớn.
Đặc biệt là khi chính mình tra ra sự thật, với hắn mà nói, là chấn động rất lớn.
" Đến là muốn xử lí Chu Viêm kia a. " Hoa Ngu cười tà.
Hai người Nghiêm Kha Vương Vũ nhìn nụ cười kia, trong lòng run rẩy. Bất quá bọn họ cũng không chậm trễ, nghe nàng nói, Vương Vũ lập tức phân phó thị vệ bên cạnh.
" Dẫn Chu Viêm tới. "
" Vâng. "
" Công công, mời đi bên này. " Nghiêm Kha cũng phản ứng lại, dẫn đường đưa Hoa Ngu vào bên trong.
Hoa Ngu đi theo, ánh mắt như có như không mà liếc qua Vương Vũ, đảo qua hắn một lượt rồi rời đi.
Đại đường Điện Tiền Tư cũng không khác mấy mấy nha phủ bình thường.
Chỉ khác là, phủ nha người ta treo bảng đề "gương sáng cao đường", còn Điện Tiền Tư đề "quang minh chính đại".
*vì cho nhanh nên tui edit bằng convert, không dịch raw nên chẳng biết mấy cái tiêu đề có đúng không
Hoa Ngu ngồi xuống mộc bàn được sơn đen, thưởng thức cái bảng kia. Vừa mới ngồi không lâu, Chu Viêm đã bị đưa lên.
Hắn mới chỉ ở Điện Tiền Tư có một đêm mà cả người so với trước đây tiều tụy đi không ít. Vốn dĩ thân mình núc ních, bây giờ bị trói, cơ hồ phải mấy thị vệ cùng kéo hắn đi. Tơ lụa thượng đẳng trên người bị lột xuống, chỉ để lại trung y. Y phục dơ bẩn, mang theo mấy vệt đen ngòm, cả người chật vật vô cùng.
Chỉ là nhìn kỹ thì, hình như không có bị thương.
Hoa Ngu nheo mắt, Nghiêm Vương hai người này vẫn luôn là hạng người chính trực, mấy chuyện vận dụng tư hình, bọn họ không làm.
Chỉ là, còn phải xem là đối với dạng người gì.
Kiểu như cái tên Chu Viêm thối nát bại hoại này, để hắn thoải mái như vậy có chút không giống bọn họ.
" Tên chó hoang nhà ngươi! Đồ hoạn quan ti tiện vô sỉ! Còn dám xuất hiện trước mặt bổn công tử?! " Chu Viêm vừa nhìn thấy Hoa Ngu, sắc mặt đại biến, căm tức nhìn nàng.
Khuôn mặt béo ú kia phi thường dữ tợn, tựa như dã thú lên cơn.