" Có tiểu nhân. " Giữ ở bên ngoài xe ngựa là Lưu Hành, vội nói một câu.
" Phái hai người, hộ tống Hoa công công đi mua dược." Chu Lăng Thần nói xong, ánh mắt càn rỡ lại dao động trên người Hoa Ngu.
" Không cần." Nàng vừa mới ngẩng đầu lên, đôi mắt tựa như mèo nhỏ, quấy nhiễu lòng người ngưa ngứa.
" Vương gia, nô tài đi một mình cũng được." Nàng hẹn gặp mặt với Giang Hải, mang theo người của Chu Lăng Thần thì gặp như thế nào?
" Hoa công công, vẫn là ta đi cùng ngươi đi? " Chu Lăng Thần còn chưa nói, Lưu Hành bên ngoài đã kích động.
Hoa Ngu hơi hơi nhíu mi, nghĩ nếu lần nữa cự tuyệt, chỉ sợ sẽ khiến Chu Lăng Thần hoài nghi.
" Nếu ngươi chạy, bổn vương liền phái người bắt ngươi về, chém đứt hai chân, làm cái ghế dựa bằng thịt, mỗi ngày đều để bổn vương cưỡi." Đang muốn đáp ứng, lại cảm thấy bên tai nóng lên.
Hoa Ngu cả người cứng đờ, chỉ thấy từ miệng Chu Lăng Thần tỏa ra nhiệt khí, sau đó trực tiếp lọt vào tai nàng.
Biến thái, bệnh thần kinh, không bình thường!
Ghế dựa là dùng để ngồi chứ đâu phải để cưỡi?
" Đi thôi." Nàng một bên suy nghĩ bay loạn, bên kia Chu Lăng Thần lại hơi nhếch miệng, cơ hồ là dán vào tai nàng nói.
" Nô tài cáo lui." Hoa Ngu như bay trượt xuống xe ngựa, dường như là chạy trối chết.
" Chủ tử, cứ như vậy để hắn đi một mình... " Lưu Hành lo lắng.
" Mèo con cũng không nên giam giữ như vậy." Chu Lăng Thần vươn tay vuốt cằm, cười đến yêu nghiệt. " Đi thôi."
" Vâng."
Bên kia, Hoa Ngu chạy được một đoạn dài, lúc này mới ngừng cước bộ, vịn vào tường thở dốc.
Chu Lăng Thần biến thái này, thực làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng giờ đây có thể giúp nàng, cũng chỉ có người này.
Hoa Ngu hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng chính mình, ngước lên nhìn một chút, chuẩn bị đến phía nam thành mua dược.
" Ngươi nói Diệp gia này, có công lao trong người, liền làm ra chuyện đại nghịch không ngờ đến!"
" Chính là thông đồng với địch phản quốc, còn có ý đồ nổi dậy, quả thực là chán sống!"
" Cũng may vị Cố công tử kia hiểu lẽ, không theo Diệp gia, vì nước quên mình, nếu không mà nói, làm cho phản tặc Diệp gia kia cấu kết với Liêu quốc, chúng ta chỉ có ngày khổ!"
" Hành động của Cố công tử vĩ đại, ta nghe nói a, Hoàng thượng còn muốn ban tước vị làm phần thưởng cho hắn cơ!"
" Tình cảm rất tốt! Nói đến vị Cố công tử kia bất quá mới hơn hai mươi tuổi, lại có chức quan, sau này còn không... "
Nàng đi không tới hai bước, vừa lúc đi qua một quán trà nhỏ, quán trà kia chỉ ngay cạnh ven đường, một bàn có ba nam tử ngồi, lúc này đang nước miếng tứ tung thảo luận việc Diệp gia.
Nghe được ' thông đồng với địch phản quốc', ' phản tặc Diệp ', Hoa Ngu thiếu chút nữa không nhẫn nổi mình.
Nàng gắt gao cắn môi, trong miệng truyền đến vị tanh ngọt rỉ sắt, vẫn đình chỉ cước bộ.
Diệp gia nàng trung thành tận tâm, vì Chu thị vương triều trấn thủ biên giới Liêu quốc nhiều năm, nhưng cuối cùng kết cục lại là mang ô danh vào người, nàng sao có thể cam tâm?
"A!"
" Ngựa điên! Ngựa điên! Mau tránh ra!"
" Cứu mạng a!"
"Phanh!" Trong lòng Hoa Ngu giờ chỉ có việc của Diệp gia, nhất thời không có chú ý tới, không biết từ khi nào lại xuất hiện một con ngựa điên xông ra.
Lúc này một đường chạy thẳng đến quán trà.
" Phanh!" Một tiếng, Hoa Ngu tỉnh lại, chỉ thấy có cái gì đó phóng đến mặt nàng.
Vó ngựa thẳng tắp hạ xuống!
Update: 22/8/2019