" Sau này Giang tiểu thư nếu có thiếu tiền, không ngại thì cứ tới tìm nô gia, danh cầm này nô gia nguyện ý thu, ha? " Nàng thâm sâu nhìn Giang Tố Vân.
Không chờ Giang Tố Vân kịp hiểu, Hoa Ngu đã quay người đi thẳng xuống dưới đài. Khác với lúc đầu, nào ai dám nghi ngờ, xem thường nàng.
Lương Nguy Chi thấy nàng đi xuống, vô cùng kích động, thậm chí cảm xúc còn mãnh liệt hơn cả yêu thích của hắn dành cho Giang Tố Vân.
Hắn thấy bản thân quả thực đã đi theo đúng người, Hoa Ngu cái gì cũng ưu tú nhất, không hổ danh là chủ tử của hắn!
" Công công, ngươi... " Lương Nguy Chi kích động chạy ra đón, Hoa Ngu chỉ nhẹ cười lại với hắn, nhấc chân rời khỏi.
" Cứ thế là đi à? " Hắn có chút ngây ngốc.
" Cái gọi là trưng họa thì chỉ có thế, ngốc tử làm cho ngốc tử xem, nô gia cũng không phải ngốc tử, không xem cũng thế. " Hoa Ngu cười như không cười, bỏ lại một câu, mang theo người của mình cứ thế rời đi.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Tất cả đã đi hết, chỉ còn lại Lương Nguy Chi đứng đó, có chút không hiểu nổi lời của nàng.
Mà trong sảnh đâu phải ai cũng như hắn, sắc mặt đều khó coi đủ kiểu.
Hoa Ngu không chỉ hung hăng tát vào mặt Giang Tố Vân mà còn tát thẳng vào mặt bọn họ! Năng lực đi mỉa mai người khác, chắc cũng phải đệ nhất kinh thành rồi!
Bạch Ngọc Hằng vẫn đứng đó, trơ mắt nhìn Hoa Ngu rời đi.
Sau hôm nay, chỉ sợ toàn bộ kinh thành phải nhìn vị Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư này bằng một con mắt khác!
..........
Bên phía Hoa Ngu, nàng chẳng quan tâm mấy về tâm trạng của bọn họ.
Dù sao thì bây giờ nàng đang rất rất cao hứng.
Thú vui của nàng, là khiến cho kẻ nàng không thích phải ngột ngạt.
Một đám không biết điều xông lên vả mặt nàng, vậy dừng trách nàng không khách khí. Dù sao thì buồn bực mấy ngày nay của nàng vẫn chưa có chỗ để giải quyết, tiện thể luôn.
Nàng cười cười, một tay còn vô thức vân vê thưởng thức cái túi thơm bên hông, thản nhiên mà bước ra ngoài Bạch Ngọc Các.
Nhưng vẻ nhàn nhã tự tại của nàng chỉ duy trì được có một khắc (15"), đó là khi nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa bên ngoài đại môn.
Ai da, nàng không hoa mắt chứ, là... Lưu Hành sao?
Vẻ mặt của Hoa Ngu như bị đóng băng.
Này, này, này, Chu Lăng Thần theo dõi nàng sao!?
Sao hắn lại ở chỗ không nên ở a!?
" Công công. " Vô cùng gọn nhẹ mà cắt dứt mạch suy nghĩ của Hoa Ngu, Lưu Hành dẫn đầu thấy nàng, bước vài bước đến trước mặt nàng, cung kính mà nói:
" Hoàng thượng thỉnh ngài qua. "
Hoa Ngu:... Nàng không đi được không?
Lưu Hành thấy vẻ mặt cứng ngắc của Hoa Ngu, hắn cố nén để bản thân không bật cười.
Vừa rồi Hoa Ngu ở trong Bạch Ngọc Các kiêu ngạo cỡ nào a, giống như nhân sinh trên đời chẳng khác nào rác rưởi dưới chân "hắn" cả. Cảnh tượng thật sự khó mà xóa nhòa.
Hắn còn tưởng Hoa Ngu đối với ai cũng như vậy!
Ha ha, thật không ngờ a! Cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
Mà cũng đúng thôi, ai bảo chủ tử thì là Hoàng thượng, mà Hoa Ngu chỉ là một nội thị nho nhỏ?
" Lưu đại nhân, ngươi và Hoàng thượng đến đây làm gì? " Hoa Ngu không nghĩ nhiều, cố nén sợ hãi, đến bên cạnh Lưu Hành nhỏ giọng hỏi.
" Hồi công công, ta và Hoàng thượng cũng mới tới, đi vào trước công công một lúc thôi. "
Hoa Ngu:... Vậy là cả việc nàng chuồn ra khỏi cung Chu Lăng Thần cũng biết?