Nguy hiểm, nhưng lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
" Tính ra, ta cũng cần phải cảm tạ ngươi, khi ta sắp rời kinh thành, mỗi ngày một chén huyết yến, ngày ngày không đổi! Quả thực là một lang quân cực kỳ săn sóc!"
Sắc mặt Chu Mặc Ngân đại biến, tức giận nói:
" Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?!"
" Tứ điện hạ, diễn cũng có vẻ giả!" Giọng nói Hoa Ngu đột nhiên cất cao, nàng như từ trên cao nhìn xuống Chu Mặc Ngân, cười giễu cợt nói:
" Điệp trung hoa, là cổ, ăn người, khiến người dần mơ mơ màng màng, quá một tháng, mất hồn phách, giống như chết bất đắc kỳ tử!" Hoa Ngu nói xong, nghiêng đầu nhìn Chu Mặc Ngân.
" Tâm tư độc ác tốt đẹp của Tứ điện hạ, đến nữ nhân của mình cũng có thể hạ độc thủ, dùng huyết yến điệp cổ, còn muốn nô tài làm trâu làm ngựa cho ngươi, khiến Chu Lăng Thần bỏ mình mà chết!"
" Ba ba ba!" Nàng vỗ vỗ tay, trên mặt tràn đầy lãnh ý, " Hảo mưu kế!"
" Ngươi... " Trong nháy mắt, cả mặt Chu Mặc Ngân đều vặn vẹo.
Lần này sau khi Hoa Ngu về kinh, hắn thấy Hoa Ngu thì thực sự kinh ngạc.
Nhưng tính thời gian thì điệp cổ còn chưa phát tác, hắn liền đem lòng kinh ngạc kìm xuống.
Chỉ còn chờ tin Hoa Ngu đột tử.
Điệp cổ là một loại cổ độc, một tháng sau khi hạ cổ sẽ phát tác, người trúng cổ sẽ giống như sinh ra ác bệnh mà qua đời.
Mà ngày hôm qua, chính là tròn một tháng Hoa Ngu ăn điệp cổ.
Hắn ở trong phủ chờ một ngày, chờ Ung Thân vương phủ truyền đến tin Hoa Ngu chết, nhưng hắn chờ đến tối hôm nay, vẫn không có tin tức gì.
Hắn nhất thời đứng ngồi không yên, thăm dò thì biết Hoa Ngu đang ở trong phủ Đại hoàng tử, không chút để ý liều lĩnh xông vào đây.
Đến khi thấy nàng không chút hao tổn gì, trong lòng hắn cực kỳ chấn động!
" Ta cái gì? Ta không phải sớm đã phải chết sao?" Hoa Ngu nhếch miệng, trước khi đi, nàng đã kiểm tra kỹ thi thể của 'Hoa Ngu'.
Không có chuyện ngay cả chuyện điệp cổ nàng cũng không phát hiện ra được.
Điệp cổ không phải là nguyên nhân khiến 'Hoa Ngu' chết, nhưng cũng âm ngoan đến cực điểm.
Điệp cổ cùng cổ độc khác không giống nhau, nó có màu đỏ mỹ lệ tuyệt đẹp.
Liên hệ với nhật ký 'Hoa Ngu' để lại, không cần nói cũng biết là ai làm!
Dùng huyết yến để che dấu điệp cổ, thật sự là ngoan độc đến tột cùng! Uổng công 'Hoa Ngu' yêu Chu Mặc Ngân này, cuối cùng lại nhận được một kết cục như vậy.
" Đáng tiếc a." Hoa Ngu lắc lắc đầu, đột nhiên tiến đến gần Chu Mặc Ngân một chút.
" Tứ điện hạ tính toán thất bại rồi!"
" Tiện nhân." Chu Mặc Ngân tức giận, vươn tay muốn bắt nàng.
Lại bị nàng một phen trốn được.
" Tiện nhân? Tứ điện hạ, không bao lâu nữa, ngươi sẽ bị tiện nhân này dẫm nát trong lòng bàn chân, cả đời không xoay người được!" Hoa Ngu cười hi hi nhìn hắn đang trừng mắt.
Vẻ mặt Chu Mặc Ngân có chút dữ tợn, gân xanh trên tay dữ dội, nâng tay đánh nàng!
" Hoa Ngu-- "
Đột nhiên có một âm thanh từ phía sau truyền tới.
Chu Mặc Ngân và Hoa Ngu đồng thời quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt lạnh của Chu Lăng Thần đang được Lưu Hành đẩy ra.
" Vương gia!" Hoa Ngu sửng sốt, sau đó vui vẻ chạy về phía hắn.
Chu Lăng Thần như không nhìn thấy nàng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Mặc Ngân đang hỗn loạn, đạm thanh nói:
" Tứ hoàng đệ cãi nhau với nô tài của bổn vương làm cái gì?"
Đây là muốn ra mặt vì Hoa Ngu.
Hoa Ngu ngây người, giương mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt Chu Lăng Thần không được tốt lắm.
Trong lòng nàng không khỏi đập thình thịch, không nghĩ đến Chu Lăng Thần lại ra ngoài nhanh như vậy!
Update: 22/9/2019