Chu Mặc Ngân cả mặt đều cứng ngắc, nhưng hắn cũng không phải là hạng người bình thường, lập tức chĩa mũi nhọn sang Chu Lăng Thần.
" Tam hoàng huynh cứ như vậy dung túng cho thủ hạ làm bậy? Thải Y chính là hòn ngọc quý trên tay cữu cữu, nếu xảy ra chuyện gì, Tam hoàng huynh cũng nên cho cữu cữu một cái công đạo?"
*Cữu cữu: cậu
Chu Lăng Thần dời ánh mắt lên người Hoa Ngu, trên mặt có chút tựa tiếu phi tiếu.
" Cữu cữu?" Hắn làm như có chút khó hiểu. " Lưu Hành, sao bổn vương nhớ là cữu cữu của bổn vương họ Đường?"
" Quốc cữu gia đúng là họ Đường." Lưu Hành vội đáp.
Nghe một chủ một tớ đối đáp với nhau, sắc mặt Chu Mặc Ngân nhất thời khó coi tới cực điểm.
Phụ thân của Dương Thải Y đúng là cữu cữu của hắn, bất quá cũng chỉ là ca ca của Đức phi, không phải huynh trưởng của Hoàng hậu! Dù nói thế nào, cũng không thể xưng một tiếng cữu cữu.
" Vương gia, dù sao phụ thân Dương Thải Y cũng là mệnh quan triều đình, ngài dung túng ác nô đả thương nữ nhi của hắn, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ tổn hại đến thanh danh của Vương gia." Bạch Ngọc Hằng nhíu mày, cùng gia nhập trận doanh với Chu Mặc Hằng.
" Đúng vậy Vương gia, bất quá chỉ là một nô tài thôi." Dung Triệt cũng thu lại ý cười, đi ra hòa giải.
Bọn họ không ai nghĩ đến, sự tình sẽ đi đến nước này.
" Lúc Dương tiểu thư nói một câu 'người bị liệt', sợ là cũng không nghĩ đến hôm nay đi?" Chu Lăng Thần phủi phủi tay áo chính mình.
Hắn hàng năm không ở kinh thành, hơn nữa tính cách quái đản, Chu Mặc Ngân thật sự nhìn không thấu hắn.
" Việc này là nàng không đúng, nhưng một câu nói lại ảnh hưởng đến mạng người, cũng quá thô bạo tàn khốc!" Bạch Ngọc Hằng trầm mặc nói.
" Thô bạo? Tàn khốc? Bạch công tử nói chuyện cũng phải nhìn cho rõ tình hình, Vương gia nhà ta là hậu duệ hoàng tộc, ngay cả phụ thân của Dương tiểu thư, cũng phải cung kính quỳ xuống hành lễ với Vương gia." Hoa Ngu nhíu mày một cái, quét mắt về phía Bạch Ngọc Hằng.
" Vương gia, nô tài cũng không biết, từ lúc nào lại chui ra một cái tiểu thư so với ngài còn cao quý hơn?" Nàng quay đầu lại nhìn Chu Lăng Thần, một đôi diễm mâu trong bóng đêm phá lệ động lòng người.
Chu Lăng Thần cười cười, 'hắn' hung hăng ngang ngược như thế, bất quá chỉ là sau lưng 'hắn' có hắn thôi, Nhưng là 'hắn' sao lại tin chắc rằng, hắn sẽ bảo vệ 'hắn'?
" Hôm nay." Chu Lăng Thần nâng mắt, mặc dù hắn ngồi, nhưng khí thế bức người còn hơn những kẻ kia, cường thịnh rất nhiều.
Tay ở vịn trên bánh xe lăn đẩy nhẹ hai cái, hắn cười lạnh nói:
" Chỉ là một chút giáo huấn, nếu có lần sau... "
" Xoát!" Kiếm trong tay Hoa Ngu theo lời nói của Chu Lăng Thần mà thu lại, sau đó cả người nhanh chóng hướng tới trước mặt Dương Thải Y.
" Vậy thì đầu của ngươi sẽ thực sự rơi xuống đất." Nàng hất đầu, đối với Dương Thải Y cười khẽ, trong đôi mắt đen kia, giống như khảm vô số vì sao, rực rỡ lóa mắt, còn mang theo nguy hiểm chí mạng.
Sau đó xoay người lại, cầm theo thanh trường kiếm, đi đến cạnh Chu Lăng Thần.
" Cầm, chỉ là đồ bỏ đi, nặng chết mất." Tùy tiện đem kiếm ném trả Lưu Hành, nàng vươn tay đẩy Chu Lăng Thần rời đi.
" Chậm đã--" Chu Mặc Ngân còn muốn nói cái gì, lại bị Bạch Ngọc Hằng sắc mặt âm trầm cản lại.
" Vương gia, trở về nô tài sẽ bù đắp cho ngài."
( thực ra câu này bịa đấy, Ninh hông hiểu nghĩa 〒▽〒)
Chỉ là sau khi Hoa Ngu phụ giúp Chu Lăng Thần ly khai một đoạn khá xa, lại nghe thấy âm thanh nịnh nọt của nàng.
" Cẩu nô tài!" Gân xanh trên trán Chu Mặc Ngân nảy mạnh, hiển nhiên là bị tức không nhẹ.
"Điện hạ, không thể." Bạch Ngọc Hằng thấy mấy người kia rời đi, đối với Chu Mặc Ngân lắc đầu.
Chu Mặc Ngân biết rõ lấy đại cục là trọng, nhưng hắn đã bao giờ chịu qua tức giận như vậy?
Update: 1/9/2019