" Hoàng thượng! " Hoa Ngu kinh hô một tiếng, theo phản xạ vội túm lấy long bào của hắn.
Không phải chứ!? Tên biến thái này, sứ thần nhà người ta đã chạy đến cửa rồi, hắn còn muốn làm gì nàng!?
" Ngươi nhớ cho kĩ, hôm nay không thành, lần sau, ngươi cũng đừng hòng thoát! " Chu Lăng Thần túm chặt cằm nàng, bắt nàng đối diện với hắn.
Hoa Ngu nhìn đôi huyền đồng nguy hiểm kia, nhịn không được run lên một cái.
" Thiên hạ này đều là của trẫm chứ đừng nói là ngươi, lần sau tự mình tắm rửa cho sạch sẽ, ngoan ngoãn nằm đây chờ, hiểu chưa? " Hắn nói, không đợi Hoa Ngu đáp lại liền cúi người cắn lên môi nàng một ngụm.
" A! " Hoa Ngu vội hít một ngụm khí lạnh.
Tên Chu Lăng Thần này thuộc loài chó à!? Động hay bất động đều cắn người!
" Hảo, đi xuống đi. Nhớ cho kỹ, lần sau lại trốn trẫm, trẫm liền tháo ngươi thành tám khối, từng miếng từng miếng đút cho Đỉnh Phong của ngươi ăn. "
Lúc này hắn cũng không làm thêm cái gì, chỉ cắn nàng một cái rồi thôi, đôi mắt lạnh bạc kia không hề chớp mà nhìn chằm chằm nàng.
Hoa Ngu:...
Trước đây đầu óc nàng có vấn đề sao mà lại nuôi Đỉnh Phong làm sủng vật? Còn đỡ, Chu Lăng Thần còn muốn chặt nàng ra vứt cho sói ăn kìa!
Điển hình của làm việc bậy không thể sống đây mà!
" Nô, nô tài cáo lui! " Đầu óc Hoà Ngu quay cuồng, động tác nhưng lại cực kỳ dứt khoát, như bay mà thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của Chu Lăng Thần.
Chẳng qua hôm nay kích thích quá nhiều, nàng nhất thời đứng không vững, vừa đứng dậy liền lảo đảo ngã về phía trước, vừa vặn được Chu Lăng Thần tiếp được.
Hoa Ngu:...
Đầu óc nàng có vấn đề thật rồi sao!?
" Muốn như vậy? Đáng tiếc, hiện tại trẫm không thể thỏa mãn ngươi được rồi. " Khuôn mặt vốn lộ ra một chút âm trầm của Chu Lăng Thần vì bị nàng nhào tới mà tốt lên không ít. Hắn cong môi, ánh mắt càn quét đánh giá trên dưới Hoa Ngu.
" Xoạt! " Hoa Ngu lập tức đứng thẳng người, mặc kệ đôi chân mềm nhũn, dùng hết sức bình sinh mà chạy khỏi Chu Lăng Thần.
" Nô tài thất thố, còn thỉnh Hoàng thượng thứ tội! "
Nói rồi cũng chả cần biết Chu Lăng Thần có xá tội cho không, xoay người liền chạy thục mạng.
Chỉ cần ở cùng tên này thêm một giây phút nữa thôi, ánh mắt của hắn chắc chắn sẽ lột sạch nàng!
Quá khủng bố rồi!
Hoa Ngu khập khiễng chạy vụt ra khỏi điện. Cũng may thoạt nhìn nàng tuy có chút chật vật, quần áo ít ra vẫn còn chỉnh tề, đôi tay không an phận của Chu Lăng Thần còn nhân tính chán, không xé rách y phục của nàng.
Nếu không, nàng cũng không biết phải đối mặt ra sao với đám người trong Thần Tâm điện này nữa.
Sinh mệnh là chân ái, phải rời ra biến thái!
" Két! " Hoa Ngu hoảng hoảng loạn loạn mở cửa điện, vừa lúc đụng phải Tôn Chính, còn có...
Đoàn người của Cố Nam An.
Hoa Ngu trước là ngẩn ra, sau đó biểu tình trên mặt lập tức biến mất sạch sẽ.
" Hoa công công! " Tôn Chính mồ hôi đã đổ đầy đầu, Chu Lăng Thần lại không lên tiếng, hắn cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Không ngờ Hoa Ngu lại xuất hiện, đối với hắn mà nói phải giống như là phúc tinh hiện thế, vội vàng tiến lên, hỏi:
" Sao rồi? Hoàng thượng nói thế nào? "
Hắn đứng trước mặt Hoa Ngu, chặn lại ánh mắt của nàng khiến nàng lập tức liền hồi thần.
Hoa Ngu dừng lại một chút, sau đó cười cười, nói:
" Hoàng thượng còn nói thế nào nữa, nhân gia cũng đã đưa sứ thần đến trước mặt rồi a! "
Update: 25/6/2020