Chu Lăng Thần đối với Tĩnh Vinh không có tình cảm, đáp ứng thành hôn với nàng chẳng qua là thuận lòng Thuận An đế. Dù là Tĩnh Vinh hay Thi Nhược Vân, cũng giống như mấy bình hoa bài trí thôi, không quan trọng.
Thế nhưng không có nghĩa hắn có thể thờ ơ việc nữ nhân vốn gả cho mình lại trở thành kế mẫu.
Thuận An đế vẫn luôn đối đãi với Chu Lăng Thần rất tốt, chỉ là sau việc này, phụ tử liền nổi lên hiềm khích. Chu Lăng Thần rời kinh thành, Thuận An đế cũng mặc kệ tin tức. Không bao lâu sau, thân mình Thuận An đế lại trở nên suy nhược.
Tĩnh Vinh là mồi lửa chia tách quan hệ phụ tử. Nhưng xấu hổ nhất chính là Thuận An đế băng hà, Chu Lăng Thần lại lên ngôi. Thành ra, sự tồn tại của Tĩnh Vinh đúng là có phần chướng mắt.
Trong mắt Lưu Hành, nàng ta chẳng khác nào tội nhân, dù cho có bộ dạng từ bi, nhu nhược. Hắn cảm thấy thương tiếc nàng, nhưng cũng thấy nàng xứng đáng.
Gieo gió thì gặp bão thôi.
" Làm phiền Lưu đại nhân. " Ánh mắt Tĩnh Vinh ngập tràn ảm đạm, thanh âm vẫn ôn nhu.
Nàng nhìn thân ảnh của người kia, tay bất giác siết chặt.
......
Thế là đi hết rồi.
Hoa Ngu đi truyền thiện về thấy trong Cẩm Tâm điện chỉ còn mỗi Chu Lăng Thần. Nàng hơi ngạc nhiên, không kiềm được nhỏ giọng hỏi Lưu Hành:
" Sở vương điện hạ và Thái hậu nương nương đâu? "
" Sở... "
" Thế nào? Ngươi cũng muốn đi theo bọn họ? " Lưu Hành còn chưa kịp trả lời thì Chu Lăng Thần đã đánh gãy lời hắn, cười như không cười.
Hoa Ngu:...
Tên nào không có não lại đi trêu chọc biến thái này thế?
" Hoàng thượng nói gì vậy a, nô tài tuy là nô tài nhưng cũng có nguyên tắc của nô tài, nô tài của Hoàng thượng! " Tuy không hiểu hắn cáu cái vẹo gì nhưng nàng vẫn nhanh chân chạy đến thể hiện lòng trung thành. Chu Lăng Thần cho nàng chức vụ, mà trước mặt hắn nàng vẫn xưng nô tài. Qua cách nói này mà biểu đạt ý của nàng.
Nam nhân yêu nghiệt kia nghe nàng nói, ý vị thâm trường nhìn nàng cười cười. Mà nụ cười này có hơi điên đảo chúng sinh thì phải?
Đẹp thì đẹp nhưng vào mắt Hoa Ngu lại thập phần nguy hiểm.
" Không phải là nô tài của trẫm sao? Còn không mau qua đây. " Chu Lăng Thần ngồi xuống, thấy nàng còn bất động thì lên tiếng.
Hoa Ngu hồi phục tinh thần, vội chạy lại.
" Gắp thức ăn đi. " Chu Lăng Thần tay cầm đũa bạc, nhìn nàng, ý bảo nàng động thủ.
" Vâng. "
Mấy ngày nay nàng hầu bên cạnh Chu Lăng Thần cũng rõ được thói quen của chủ tử. Hắn muốn ăn cái gì, thích cái gì,... nàng đều để ý kỹ. Có đôi khi Chu Lăng Thần không nói chẳng rằng, nàng đã mang đồ hắn muốn ăn đến.
Hôm nay cũng thế, một chủ một tớ vô cùng ăn ý.
Lưu Hành ở phía sau nhìn cảnh này, vô cùng vui mừng. Nói thật, mấy chuyện này Hoa Ngu làm còn tốt hơn đám sai vặt trước đây. Rõ ràng nhận ra được tâm tình dùng cơm của Chu Lăng Thần tốt lên không ít, thậm chí còn ăn nhiều hơn.
Hắn nhìn hai người, càng ngày càng cảm thấy vừa mắt.
Mà hắn đâu có để ý, suy nghĩ của hắn acó gì đó rất kỳ quái sao?!