*đã giải thích qua, 'hắn' và 'nàng' có cách đọc giống nhau nhưng viết khác nhau.
Dương Thải Y nghe xong, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không đuổi theo Hoa Ngu nữa.
Bạch Ngọc Hằng cùng Dung Triệt nghe được lời của Chu Mặc Ngân, cũng không phản bác.
Lần này Chu Mặc Ngân, quyết muốn tặng cho Ung Thân vương phủ lễ vật đặc biệt!
Về phần Hoa Ngu, bất quá chỉ là một nô tài.
........
" Ô ô ô!" Hoa Ngu trêu đùa vật nhỏ trong lòng, quay lại thì thấy Lưu Hành đang cẩn thận đi từng bước.
" Lưu đại nhân, nhìn cái gì vậy? Mau, mau giúp ta tìm dược liệu, vật nhỏ này bị thương."
" Ai bị thương?" Hoa Ngu xoay người, liền thấy Chu Lăng Thần được Vân Trí đẩy ra từ thiện phòng.
Nhìn nàng một lúc, sau đó ánh mắt dời đến vật nhỏ trong lòng nàng.
" Được." Lưu Hành hậu tri hậu giác đáp ứng, lại nhịn không được nhìn Hoa Ngu, nói:
" Hoa công công, ngươi định nuôi con chó này?"
Hoa Ngu vừa nghe, nhất thời vui vẻ:
" Ngươi nói nó là cái gì?"
" Chó a... " Lưu Hành có chút mộng mị, tuy nói hắn chưa từng gặp qua con chó lông trắng nào, nhưng mà hiện nay quý tộc trong kinh đều thích nuôi dưỡng sủng vật, mấy kiểu bộ dạng kì lạ khác thường không phải không có.
Vật nhỏ này mũi nhọn, tai tam giác, trông vô cùng lanh lợi, hắn liền nghĩ là chó.
Chẳng lẽ không phải sao?
Hắn lại không chú ý tới, Chu Lăng Thần vốn luôn không hứng thú với mọi thứ lại híp mắt nhìn vật nhỏ.
" Ha ha ha, chỉ sợ là Dương Thải Y ngu xuẩn kia cũng nghĩ giống ngươi, nghĩ nó là chó!" Hoa Ngu vỗ đùi cười to, ở ngay trước mặt Chu Lăng Thần mắng Dương Thải Y, trên mặt còn tràn đầy ý cười.
" Không phải chó thì là cái gì?" Lưu Hành há hốc mồm.
Nhìn kỹ thì, lông vật nhỏ này trơn mượt sáng bóng, màu bạc kia dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, móng vuốt cực kỳ sắc bén...
Hoa Ngu nhíu mày, đột nhiên thu lại biểu tình trên mặt, bình tĩnh nhìn hắn, nói:
" Đây là sói!"
Nga, sói a!
Cái gì?!
Sói?!
Lưu Hành đầu tiên là sửng sốt, sau đó lui về phía sau vài bước, cả mặt trắng bệch.
Hoa Ngu một đôi mắt phượng mang đầy ý cười, liếc hắn một cái, rồi lại nhìn Chu Lăng Thần, nói:
" Vương gia, nô tài có thể nuôi vật nhỏ này không?"
Lưu Hành:...
'Hắn' nói cái gì?
'Hắn' có phải điên rồi không?!
" Nó bị thương, trông quá đáng thương, nô tài thực sự không đành lòng!" Hoa Ngu vuốt vuốt lông vật nhỏ, cười từ mẫu.
" Ngao ô!" Sói con kia vừa lúc mở miệng, để lộ ra răng nanh sắc nhọn.
" A!" Lưu Hành là một đại nam nhân, sợ tới mức lùi về sau vài bước.
Hoa Ngu lại giống như không có việc gì.
" A? Bổn vương cũng không biết tiểu Hoa nhi từ khi nào lại có thiện tâm như vậy." Chu Lăng Thần nhếch miệng, phượng mâu tĩnh lặng tràn đầy đùa cợt.
" Vương gia." Hoa Ngu bị hắn chẹn họng, chỉ đành cười nói:
" Đây còn không phải là nô tài sợ Vương gia cô đơn sao?"
" Cho nên ngươi liền chuẩn bị một con sói nhỏ cho bổn vương chơi?" Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu, một tay chống cằm, lười biếng nhìn nàng.
" Vương gia, con sói con này không giống với những con khác, người xem, nó không cắn người đâ... A!"
Hoa Ngu nghiêm trang biện giải, cuối cùng kết thúc bằng cái miệng đầy máu của con sói nhỏ.
Con sói kia há miệng, cắn vào tay trái không mang bao tay của nàng!
Update: 1/10/2019