Cái gì làm sao mà biết được!
" Vương gia, nô tài là nam nhân a!" Hoa Ngu lập tức đứng lên, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị.
"Thái giám cũng là nam nhân sao?" Chu Lăng Thần thu hồi tay, sờ sờ cằm mình, ánh mắt ở bộ vị quan trọng nào đó của nàng đảo một vòng.
Hoa Ngu:...
Tên biến thái!
" Thái giám lại càng không thể có Tứ hoàng tử là lão tình nhân rồi!" Nàng làm vẻ chém đinh chặt sắt, nghĩ nghĩ, lại đối với Chu Lăng Thần cười:
" Vương gia, nô tài biết ngài là tốt nhất, nhất định sẽ không để cho nô tài của mình chịu ủy khuất, đúng không?"
Chu Lăng Thần không có trả lời, ngược lại tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một lượt.
" Phải xem biểu hiện của ngươi."
.......
Đêm lạnh như nước.
Trong cung Nguyệt Nhạc, ca múa thanh bình, mấy chục đào kép hợp lại một chỗ, tấu ra một ca khúc uyển chuyển.
Âm thanh nhiễu lương không dứt, nội điện lại phi thường náo nhiệt.
Nguyệt Nhạc cung này từ đời tiên hoàng đã được xây dựng lên, là nơi mà tiên hoàng cực kỳ thích uống rượu mua vui. Người này xa hoa lãng phí, cho nên kiến trúc Nguyệt Nhạc cung vô cùng tráng lệ, chuyên dùng để hưởng lạc.
Vào tay Hoàng thượng, lại trở thành nơi tổ chức gia yến.
Hôm nay là vì nghênh đón Chu Lăng Thần, mà cố ý tổ chức gia yến hoàng gia, vậy nên người cũng không nhiều lắm.
" Ung Thân vương đến!" Vốn rất náo nhiệt, lại nghe thái giám xướng danh, báo tên Chu Lăng Thần.
Trong chớp mắt, toàn điện yên tĩnh.
" Cót két, cót két." Bánh xe gỗ lăn trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Chu Mặc Ngân vừa nhìn lên, liền thấy Lưu Hành phụ giúp Chu Lăng Thần một thân y bào màu tím tiến vào.
" Nhi thần gặp qua phụ hoàng." Chu Lăng Thần đi đứng không tiện, Hoàng thượng trước đó đã phân phó qua, khi hắn diện thánh không cần hành lễ, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, đều tận lực làm đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.
" Thần nhi đến đây, đến, nhanh đến trước mặt phụ hoàng." Trên chủ tọa là Thuận An đế, dáng hình to lớn, sắc mặt hứng khởi, nói một câu cũng phải thở suyễn mấy hơi.
Chu Lăng Thần thấy thế, không khỏi nhíu nhíu mày.
Thân thể phụ hoàng, còn kém hơn so với tưởng tượng của hắn.
" Vâng." Hắn nhẹ giọng trả lời, Lưu Hành phía sau vội đẩy hắn đến trước mặt Thuận An đế.
" Thần nhi, Thần nhi của trẫm!" Ánh mắt của Thuận An đế đã có chút mơ hồ, có thể thấy Chu Lăng Thần vẫn thực kích động, vươn tay chạm vào mặt Chu Lăng Thần.
Nhưng tay hắn lại sượt qua gò má Chu Lăng Thần.
Chu Lăng Thần thấy thế, đôi mắt trầm xuống, trên mặt cũng bất động thanh sắc, chỉ vươn tay, kéo tay Thuận An đế đặt lên mặt mình.
" Phụ hoàng, nhi thần ở đây."
" Đúng vậy, là Thần nhi của trẫm!" Thuận An đế rất kích động, trong mắt còn mang theo lệ.
" Ha, xem ra phụ hoàng yêu thương nhất, vẫn là Tam hoàng huynh a!" Ở bên cạnh truyền đến một âm thanh lạnh bạc trào phúng.
Chu Lăng Thần khẽ nâng mắt, liền thấy được Chu Mặc Ngân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.
" Tứ đệ nói gì vậy, Tam đệ năm năm rồi chưa quay lại kinh thành, phụ hoàng nhớ hắn, đó chẳng phải là chuyện thường sao?" Bầu không khí ngượng ép, vẫn là Đại hoàng tử đứng ra.
Chu Lăng Thần liếc nhìn Đại hoàng tử một cái, đạm thanh nói:
" Lưu Hành, đẩy ta xuống đi."
" Vâng." Vừa lúc Thuận An đế buông tay, Lưu Hành liền đưa Chu Lăng Thần về chỗ.
" Tam đệ đi đường vất vả, mệt nhọc." Vừa ngồi xuống, bên trái Chu Lăng Thần, Đại hoàng tử Chu Duệ nâng lên một ly rượu.
Chu Lăng Thần sắc mặt thản nhiên, cùng Chu Duệ uống hết một ly.
Chu Mặc Ngân ngồi đối diện hai người, sắc mặt khó coi.
Update: 29/8/2019