Mục lục
Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người tìm đại vị trí nào đó mà ngồi xuống.

Chỉ là Hoa Ngu không chú ý tới, phía sau đám người Chu Mặc Ngân có một nhã gian.

Nếu từ đối diện đại sảnh mà mở cửa ra thì chỉ có thể thấy một đôi tay thon dài trắng nõn đang cầm thưởng thức một chén rượu.

" Hoàng thượng, Hoa công công hình như cũng tới, để thuộc hạ gọi hắn lên đây? " Lưu Hành đứng phía sau Chu Lăng Thần, đương nhiên vẫn không thể hiểu nổi tâm tư của chủ tử.

Hắn ở cạnh Chu Lăng Thần nhiều năm, kể ra coi như cũng là người hiểu Chu Lăng Thần nhất. Chỉ là dạo gần đây, Chu Lăng Thần lại khiến hắn hiểu không nổi.

Đặc biệt là thái độ Chu Lăng Thần đối đãi với Hoa Ngu, lại càng rối rắm nghĩ không ra!

Vừa rồi, trước khi bọn họ xuất cung, Chu Lăng Thần có phái hắn đi gọi Hoa Ngu đến. Chẳng qua Hoa Ngu nhanh hơn, xuất cung trước cả bọn họ. Bởi vì chuyện này mà Chu Lăng Thần lại phát đại hỏa, báo hại Lưu Hành thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống.

Khó khăn lắm Hoàng đế bệ hạ mới hạ hỏa, vừa xuất cung thì lại thấy Hoa Ngu, sắc mặt đã không tốt lại càng khó coi hơn!

Đặc biệt là vừa rồi! Cái lúc mà Hoa Ngu kề sát vào người Lương Nguy Chi ấy, Lưu Hành thậm chí còn cảm nhận được sát khí! Là sát khí đấy!

Tuy rằng Chu Lăng Thần đã bình tĩnh lại trong nháy mắt, nhưng Lưu Hành lại thấy đau đầu vô cùng.

Hắn không tài nào hiểu được trong đầu chủ tử mình có cái gì nữa.

" Không cần. " Chu Lăng Thần nghĩ tới cảnh vừa rồi liền cười lạnh mà trả lời.

Tiểu lừa đảo từ đầu đến cuối đều không coi lời hắn ra gì. Dám tự mình xuất cung là vì đi theo tên Lương Nguy Chi!?

Trong lòng hắn đương nhiên không thoải mái. Nhưng đâu ngờ vật nhỏ kia hình như phát hiện ra sự tồn tại của hắn, có liếc qua.

Ừm, đột nhiên Chu Lăng Thần cảm thấy thoải mái không ít.

Còn biết sợ, cảm nhận được ánh mắt của hắn là được!

" Vị Hoa công công này đúng thật là... " Mạc Tử Huân ngồi đối diện với Chu Lăng Thần cũng thấy Hoa Ngu, còn có thái độ của nàng đối với Chu Duệ. Hắn một bên nói, một bên đánh giá thần sắc của Chu Lăng Thần.

Không nói thì thôi chứ vừa nhắc tới Hoa Ngu một cái là sắc mặt Chu Lăng Thần lạnh xuống khiến Mạc Tử Huân ngậm luôn miệng.

Đúng là không bình thường a! Quen biết Chu Lăng Thần lâu như vậy, hắn chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của hắn!

Mạc Tử Huân cùng Lương Húc liếc nhìn nhau, vô cùng ăn ý thức thời mà không nhắc đến cái tên Hoa Ngu.

Mà Hoa Ngu đối với sự xuất hiện của Chu Lăng Thần hoàn toàn không biết gì cả.

Cũng thật khéo, chỗ nàng ngồi vừa hay đối diện với cái đài của Bạch Ngọc các. Càng hay hơn là, nàng tùy tiện tìm đại một chỗ mà lại đối diện luôn với Giang Tố Vân.

Ui da! Nhìn ánh mắt của Giang Tố Vân xem, hận không thể xé nát nàng luôn ấy chứ!

Hoa Ngu không những không khó chịu, thậm chí tâm tình còn rất tốt mà nhếch miệng. Nàng nhướn mày, cười đến mị hoặc với Giang Tố Vân.

" Giang cô nương, thất thần làm cái gì, chẳng phải muốn biểu diễn sao? Mau lên a! "

Update: 31/3/2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK