Bên cạnh Chu Duệ bỗng có thêm một vị đại thần. Hoa Ngu nhận ra, là phụ thân của Giang Tố Vân.
Nàng thực sự muốn cười một trận, con cáo già này và Cố Nam An đúng là muốn đỡ Chu Duệ lên vương tọa rồi. Nhưng mà nhìn Chu Duệ xem, sợ là cái cửa còn không có!
Chu Mặc Ngân tuy ít tuổi hơn hắn, nhưng so về vững vàng thì hơn hẳn. Đúng ra là không nhảy vào châm chọc Chu Lăng Thần. Có thế thôi mà Chu Duệ còn không nhịn được.
Mà cũng hết nói nổi, Giang đại nhân đã cho ngươi một cái bậc thang thì cứ đi xuống đi, còn nói nhiều.
" Giang đại nhân nói phải, nhưng không phải bổn vương muốn so đo với một nô tài mà là nô tài này quá kỳ lạ, thân phận ti tiện, vậy mà dám bức mệnh quan triều đình đến bước đường này? "
Chu Duệ hung ác nham hiểm trừng mắt nhìn Hoa Ngu.
Tiện nô này không phải gian xảo lắm sao?! Còn dám ở trước mặt văn võ bá quan lấy hết mặt mũi của hắn, hôm nay bổn vương nhất định phải lấy mạng chó của ngươi!
" Lời này truyền ra cũng chẳng hay ho gì, Hoàng thượng chớ có lo lắng, thần cũng chỉ nhất thời nóng vội. " Hắn trầm mắt, rốt cuộc cũng cúi đầu với Chu Lăng Thần.
Dù thế nào, hiện giờ Chu Lăng Thần vẫn là hoàng đế danh chính ngôn thuận.
Vừa rồi bị can mấy lần, Chu Duệ đã bình tĩnh lại. Hắn bây giờ phải nhịn, với thân phận của Chu Lăng Thần, muốn trị hắn chỉ là chuyện đơn giản. Lúc này Cố Nam An không ở đây, cũng không phải lúc giằng co với Chu Mặc Ngân.
Hắn cần nhẫn nại.
" Hoàng thượng! Mong Hoàng thượng làm chủ cho vi thần a! " Giờ lại tới lượt vị Chu đại nhân quỳ rạp xuống sàn khóc sướt mướt.
Quay đi quẩn lại, mọi chuyện lại rơi lên đầu Hoa Ngu.
Động tác xoa nhẫn của Chu Lăng Thần dừng lại, hắn liếc nhìn Hoa Ngu.
" Hoa Ngu, việc này ngươi giải thích thế nào? "
Đợi nửa ngày, Chu Lăng Thần mới nói ra một câu. Một câu thôi cũng đủ cho đám người ở dưới thở phào.
Bọn họ tính cả rồi, hôm nay kiểu gì cũng phải trị tội Hoa Ngu!
" Hoàng thượng. " Hoa Ngu nghe Chu Lăng Thần gọi mình, không chút hoang mang tiến lên. Trên mặt không một biểu tình dư thừa, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
" Nô tài không còn lời nào để nói. "
Lực sát thương còn cao hơn mấy câu của Chu Duệ.
Ít nhất mọi người còn biết Chu Duệ không cam lòng với ngôi vị hoàng đế. Nhưng nô tài này trong tình huống này vẫn nói ra được câu này.
"Hắn" muốn chết thật sao?
" Ha! " Có người cười lạnh một tiếng, đứng ra muốn nói.
Chỉ là hắn chưa kịp nói gì thì Hoa Ngu đã lên tiếng trước.
" Việc này nô tài đã giao cho hai vị Nghiêm đại nhân và Vương đại nhân điều tra về Chu Viêm kia, nếu Hoàng thượng không ngại có thể gọi hai người họ lên triều, hỏi rõ ràng, liền biết nguyên nhân trong đó. "
Nàng không phải muốn chết, mà không định chính mình giải thích. Bởi nàng nói, những người này ai sẽ tin tưởng? Nàng cũng không định lãnh phí nước bọt với đám người này.
Câu này quả thực chặn họng đám quan viên.
Vốn tưởng "hắn" thái độ kiêu căng, không coi ai ra gì, không ngờ lại ném hết mọi việc lên Nghiêm Kha và Vương Vũ.
Nhất thời không biết phản bác thế nào cho phải.
" Truyền Nghiêm Kha và Vương Vũ yết kiến. " Chu Lăng Thần bỗng nhiên mỉm cười.
Update: 12/1/2020
*le: chả hiểu sao thi lắm thế?? Tui mới thi xong lại thi nữa ( "△`)