Diệp Vũ bị hắn nhìn chằm chằm, da đầu run lên, không nhịn được cúi đầu ngoảnh đi, lúc này rũ mắt xuống, mới phát hiện bản thân bị trói chặt, áp đến không thể động đậy.
Sự tình khẩn cấp, nam tử thấy Chu Lăng Thần không nói lời nào, cắn răng lập tức đẩy Chu Lăng Thần ra ngoài.
" Đem người trông coi cẩn thận."
" Vâng." Diệp Vũ nghe âm thanh bên ngoài, mặt mày nhăn lại.
Nàng muốn xoay người ngồi xuống, lại cảm thấy cả người bủn rủn vô lực.
Nghĩ đến cảm giác trống rỗng vừa rồi kia, trong lòng Diệp Vũ không khỏi bị đập một cái.
Nàng không dám vận nội công, chỉ dùng chút thủ thuật, liền cởi bỏ dây trói phía sau!
Diệp Vũ ngay khi cởi bỏ được trói buộc, việc đầu tiên làm là nhìn gan bàn tay phải.
Ở chỗ gan bàn tay phải của nàng, có một vết ấn ký hồ điệp! Hồ điệp như muốn vỗ cánh bay, kiều diễm một màu đỏ tươi.
Diệp Vũ nhất thời sửng sốt, bớt còn đây, chứng minh đây chính là thân thể của nàng!
Nhưng võ công của nàng đâu?!
Còn có...
Diệp Vũ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trong đầu nghĩ đến thời khắc trí nhớ dừng lại, ngay khi nàng xông lên, bị hơn mười thanh kiếm đâm xuyên thân thể!
Nhưng hôm nay, trên người nàng một vết thương cũng không có!
Nàng có chút không tin được, vội chống tay lên bàn, đứng lên, bước nhanh đến chỗ gương đồng trong phòng.
Đến khi thấy được người trong gương, nàng không khỏi chớp mắt mấy cái.
Đây là nàng, nhưng cũng có chút không giống nàng!
Nàng đeo mặt nạ mười mấy năm, đến chính dung mạo mình ra sao cũng đã sắp quên, nhưng nhìn khuôn mặt này, quả thật là mặt nàng không tồi. Chính là...
Diệp Vũ đột nhiên nâng tay lên, xoa vào má phải của mình, nguyên bản phía trên má phải có một khối hồng ban lớn, nhưng hôm nay trong gương, má phải nàng lại trơn nhẵn bóng, làm gì có nửa điểm vết tích của hồng ban?
" Người đâu? "
" Ở bên kia! " Không đợi Diệp Vũ nghĩ nhiều, bên ngoài đã truyền đến một trận vang lớn. Nàng phản ứng cực nhanh, lập tức chui vào giường cạnh đó.
" Nơi này từng có người đến sao? "
Nàng nín thở ngưng thần, nghe động tĩnh bên ngoài, tay sờ ở phía trên giường, lại chạm vào một vật cứng cứng nào đó.
Diệp Vũ nhẹ giật mình, tay đem vật kia rút ra, lại phát hiện đó là một cuốn sách nhỏ.
" Qua bên kia nhìn xem! " Người bên ngoài đi xa, nàng liền lấy lại tinh thần, nhíu mi liếc cuốn sách một cái, đem nó mở ra. Mà vừa nhìn nội dung, sắc mặt Diệp Vũ liền biến đổi.
Trên cuốn sách ghi, Hoa Ngu đích thực là nữ tử, vào cung tám năm đã xảy ra những chuyện gì.
Hoa Ngu. Diệp Vũ có chút ấn tượng, hình như là tiểu thái giám đi theo bên cạnh Tứ hoàng tử.
Thái giám, nữ tử?
Diệp Vũ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục xem.
Tám năm trước, Hoa Ngu âm kém dương sai *, vào cung, trở thành thái giám giả.
* âm kém dương sai: đại khái là sai thời điểm đi =))
Trong cung quy củ nghiêm ngặt, nữ phẫn nam trang vốn là tử tội, càng đừng nói đến nàng (HN) giả trang thành thái giám, cho nên Hoa Ngu rất cẩn thận.
Nàng (HN) cũng là một người thông minh, nhiều lần trắc trở, vậy mà một đường vào cung Tứ hoàng tử, trở thành nội thị của Tứ hoàng tử.
Đi theo hoàng tử, phải nói là một chuyện tốt.
Nhưng sai càng sai, Hoa Ngu này, cư nhiên tối ngày ở chung, lại yêu Tứ hoàng tử.
Thậm chí đem cả chuyện mình là nữ nhi nói thẳng ra, chỉ cầu hắn yêu thương nàng.
Diệp Vũ đọc đến đây, không khỏi nhếch miệng cười, Tứ hoàng tử là loại người nào, lại đi coi trọng một tiểu thái giám? Cho dù là giả thái giám, cũng không có khả năng.
Hoa Ngu lại không biết, thay Tứ hoàng tử làm không ít chuyện.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tứ hoàng tử lại không đồng ý nàng (HN) bất cứ điều gì.
Update: 18/8/2019