Tối hôm đó, Chu Lăng Thần lưu nàng lại trong cung.
Nàng được sắp xếp ở thiên điện cạnh phòng của Chu Lăng Thần.
Một cái thái giám mà có thể ở trong thiên điện, đúng thật là thơm tiếng tổ tiên.
Nhưng Hoa Ngu lại không cho là đúng, thậm chí còn cảm thấy không ổn.
Thân cận với tên biến thái này quá cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Chỉ là nàng không có quyền lựa chọn.
Miễn chê đành tiếp nhận.
Cũng may đêm nay Chu Lăng Thần không có làm ra chuyện gì khác.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Ngu thay y phục mới tinh, đi theo Chu Lăng Thần mặc long bào tuấn mỹ bức người, hướng tới trung tâm của hoàng cung.
Chỉ lúc nữa thôi, Chu Lăng Thần sẽ ở đó, từng bước tiến lên con đường vạn tuế của hắn.
Cũng may hôm qua nàng đã thay y phục cho Chu Lăng Thần, cho nên bây giờ cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng để nàng mặc đồ mới thì lại có chút khó hiểu.
Y phục nội thị cũng có quy củ, đại thái giám là màu mận chín, tiểu thái giám là màu lam, còn có một số chức không lớn không nhỏ thì màu xanh đen.
Đồ nàng mặc lại không nằm trong số các loại trên.
Mà là màu đỏ tươi rực rỡ.
Hồng sắc như lửa, đi cạnh long bào hoàng sắc của Chu Lăng Thần lại vô cùng chói mắt.
Tuy vẫn là kiểu dáng nội thị, nhưng màu sắc khác biệt đã đành, đến cả họa tiết thêu trước ngực cũng không giống!
Quần áo nội thị trừ bỏ hoa văn bên ngoài thì trước ngực không thêu cái gì.
Nhưng y phục nàng chẳng những thêu, mà còn dùng chỉ vàng thêu!
Hoa văn thế này, hình như chỉ có triều thần mới được thêu.
Thái giám như nàng mà mặc, thực sự rất kỳ cục.
Chỉ là nhìn thế nào, cũng thấy giống một con gà màu vàng!
Hoa Ngu run rẩy khóe môi, cố gắng bình tĩnh chịu đựng con gà trước ngực.
Đại điển đăng cơ cũng không có gì quá khác biệt.
Lễ hành diễn biến thuận lợi, ngoại trừ hơi dài dòng phức tạp ra thì không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoa Ngu cũng đoán trước được việc này, sau khi Thi Sầm trở về cùng miễn thuế, nàng biết, Chu Lăng Thần sẽ ngồi vững ngôi vị Hoàng đế.
Cái quá trình phức tạp này, nàng cũng không quá để ý.
Đến khi chân đã tê rần, rốt cuộc Chu Lăng Thần cũng vào trong điện, để toàn bộ triều thần diện kiến tân hoàng.
" Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! "
Thanh âm như vút lên tận trời cao, vang vọng toàn bộ hoàng cung.
Chu Lăng Thần ngồi trên long ỷ, bễ nghễ nhìn xuống.
Hoa Ngu quỳ gối, cảm nhận được ánh mắt của hắn dừng trên một người.
" Bình thân. "
Thật lâu sau, nàng mới nghe được đỉnh đầu truyền đến một câu.
Nàng chậm nửa nhịp, đứng dậy thì bước nhanh lên điện, đến khi Chu Lăng Thần an vị mới dừng bước.
Đứng phía trên, Hoa Ngu không khỏi nhếch miệng.
Vị trí rất tốt.
Nàng tuy là thái giám, nhưng lại đứng trên toàn bộ triều thần.
Chả trách ai cũng thích quyền lực, đứng trên đỉnh núi, cảm giác không tồi.
Nàng còn đang vui vẻ thì bên kia, Chu Lăng Thần đã ban bố đạo thánh chỉ thứ nhất.
Nàng còn đang ngơ ngác thì Chu Lăng Thần đã liếc nàng một cái, lúc này nàng mới giật mình, chính mình còn phải đọc thánh chỉ.
Vội vàng tiếp nhận thánh chỉ vàng rực kia, mở ra.
Đến khi nàng nhìn thấy nội dung thì lại ngẩn người lần nữa.