Chu Mặc Ngân kéo nàng đến một nơi yên tĩnh, tay vung lên, đẩy Hoa Ngu ra sau!
" Ba!"
" Tê!" Cũng may phía sau có một cây đại thụ, Hoa Ngu không bị ngã sấp xuống, nhưng cũng ăn đủ đau.
Nàng hơi cong lưng, ánh mắt tức giận nhìn về phía Chu Mặc Ngân:
" Tứ hoàng tử! Ngươi làm cái gì vậy?!"
Tay thì vòng ra phía sau, sờ sờ lưng đau.
Nàng có một bộ kim châm.
Nếu Chu Mặc Ngân thực sự phát điên, vậy nàng liền trát hắn thành nhím!
" Hoa Ngu! Ngươi còn muốn giả bộ với bổn hoàng tử?!" Chu Mặc Ngân sắc mặt xanh đen, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, " Trước đây ở Ly kinh, ngươi nói với ta như thế nào?!"
Hắn vươn tay, bóp cằm Hoa Ngu, buộc nàng phải nhìn hắn.
Hoa Ngu nâng mắt, đối diện với đôi mắt cuồn cuộn giận dữ của Chu Mặc Ngân.
Nàng chớp mắt, lâu như vậy, Chu Mặc Ngân mới tìm 'Hoa Ngu' tính sổ sao?
Không phải tìm nàng, mà là tìm Hoa Ngu thực sự!
" Bốp!" Nàng giơ tay, không chút do dự gạt tay Chu Mặc Ngân ra.
" Giả bộ? Ý của Điện hạ là gì, nô tài nghe không hiểu, mong ngài nói rõ cho!" Tối nay có trăng, ánh trăng chiếu vào thân thể của hắn, khiến khuôn mặt Hoa Ngu nửa sáng nửa tối, lại có chút ý vị xảo quyệt.
Nàng sinh ra vốn đã đẹp.
Hắn nhăn mày, đôi mắt phượng hẹp dài, mũi tinh xảo, môi tựa chu sa, quả thật là dung mạo xinh đẹp đến cực điểm.
Khuôn mặt này Chu Mặc Ngân quá rõ ràng, chỉ là giữa chân mày nàng lại thêm một cỗ yêu khí, cỗ yêu khí như đốt lên một ngọn lửa.
Dưới ánh trăng mông lung, gợi lên một sự dụ hoặc không thể tả.
Chu Mặc Ngân nhìn vài lần, lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Hoa Ngu, giống như bị mê hoặc, không kìm lòng được cúi đầu xuống.
Hoa Ngu nheo mắt, vung tay đánh lên.
" Ba--" Thanh âm bàn tay thanh thúy, trong bóng đêm, đặc biệt vang dội.
" Ngươi dám đánh ta?!" Chu Mặc Ngân sửng sốt, quay đầu lại, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt!
Hoa Ngu cảnh giác lui về phía sau từng bước, chỉ là nàng đã quên phía sau là cây, thân mình lập tức đập vào cây, không thể lui lại nữa.
" Ngươi hiện tại giả bộ với ta làm cái gì? Hoa Ngu! Lúc trước ngươi ở trên giường của bổn hoàng tử, không phải cũng như vậy sao?!"
Hắn đột nhiên tiến lên, đẩy Hoa Ngu lên thân cây, ánh mắt âm trầm.
Hắn còn chưa nói xong, Hoa Ngu đã nghĩ đến thi thể của Hoa Ngu thực sự.
Hoa Ngu kia, đã không còn tấm thân xử nữ.
Những năm gần đây, người biết được Hoa Ngu là nữ nhân, cũng chỉ có một, là ai làm, không cần nói cũng biết.
Chính là nam nhân này!
Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, mắt phượng híp lại, một đôi mắt tràn đầy lưu quang, so với bảo thạch còn muốn mê hoặc người hơn.
" Tứ điện hạ còn nhớ rõ việc này? Ta lại nghĩ ngươi là vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa!" Trên mặt nàng tràn đầy châm chọc.
" Ngươi nói cái gì?" Chu Mặc Ngân kinh ngạc, vươn tay muốn bó cổ nàng.
Nhưng động tác của Hoa Ngu cực nhanh, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã uốn thân, như một con cá chạch trơn trượt, chui qua cánh tay đang giơ cao của hắn.
Nàng ở phía sau hắn, khẽ nâng cằm, trào phúng trong mắt càng rõ ràng!
" Như thế nào? Bị ta vạch trần, thẹn quá hóa giận?" Nàng nở nụ cười.
Update: 21/9/2019