Mục lục
Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ thì Lưu Hành chỉ biết đứng đực ra.

Hắn thề, bên cạnh hắn không phải là con người mà là một khối băng! Hàn ý trên người Chu Lăng Thần toát ra khiến cho hắn sắp bị đông chết rồi!

Lưu Hành khóc không ra nước mắt, Hoa công công thấy bản thân sống đủ lâu rồi hả?

Kỳ thật hắn cũng không rõ Chu Lăng Thần tức giận vì cái gì, chẳng qua trong lòng cũng đoán được đại khái. Hoa Ngu thân là nội thị thân cận của Hoàng thượng, không nên thân thiết quá với hậu phi và triều thần như vậy. Lại còn cùng nhau đi bày mưu tính kế... Đúng là có phần quá đà.

Bất quá chuyện này nói là lớn thì cũng lớn, mà nói là nhỏ thì cũng nhỏ.

Bình thường Chu Lăng Thần đối với mọi việc đều mặt không đổi sắc, miệng cười như thường. Mà sao cứ động đến Hoa Ngu là có thể đùng một cái tức giận luôn?

Hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, nhìn phản ứng của Chu Lăng Thần, hắn chỉ muốn xông vào bịt miệng Hoa Ngu lại mà thôi.

" Nương nương nếu có thể tự mình nấu canh rồi mang đến cho Hoàng thượng, tâm Hoàng thượng hẳn sẽ ấm áp lên không ít, nô gia cũng không thể làm gì nhiều, chỉ có thể bày biện mở đường cho nương nương thôi, chính vẫn là ở nương nương... "

Hoa Ngu hoàn toàn không biết sóng to gió lớn ngoài kia, còn vô cùng nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm cho Thi Nhược Vân. Theo nàng thường thấy, mỗi lần nàng đưa trà đến cho Chu Lăng Thần, hắn đều rất dễ nói chuyện.

Cái này là gì nhỉ? Hình như người ta có câu, muốn tóm được tâm nam nhân, trước là phải bắt lấy dạ dày của hắn sao?

" Công công nói rất đúng! " Thi Nhược Vân ngồi nghe, liên tục gật đầu, chỉ còn thiếu nước cầm giấy bút ra ghi chép lại lời Hoa Ngu nói.

" Chỉ là trù nghệ của bổn cung cũng không tinh thông lắm, sau này sợ là phải luyện tập nhiều hơn. " Nàng ta có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Hoa Ngu thấy thế, hơi mỉm cười, lại nói:

" Nương nương nói cũng đúng... nhưng trên đời này cũng có nhiều người trù nghệ tinh vi mà đúng không? Nương nương vốn là thiên chi kiêu nữ, không am hiểu phương diện này cũng là bình thường, nô gia nói là tự làm, nhưng đâu nhất thiết nương nương phải làm từ đầu đến cuối? "

" Canh sao? Nương nương chỉ cần tham gia nấu là được rồi. "

Nàng cười tủm tỉm mà nói, nàng không phải bịa chuyện, mà là nữ nhân ngốc như Thi Nhược Vân tâm tư quá đơn giản thôi. Nếu thực sự để nàng nấu, làm không xong rau dưa cũng lạnh.

Đã muốn giúp thì phải giúp cho đến cùng.

Trong lòng Hoa Ngu suy tính cẩn thận, nếu chủ nhân tương lai của hậu cung cùng nàng có chút giao tình, vậy sau này nàng làm việc trong cung càng thêm thuận lợi mà?

Hơn nữa, trước mắt xem ra, người có khả năng ngồi lên vị trí hậu cung chi chủ chính là Thi Nhược Vân.

Giúp nàng ta, cũng là giúp chính mình.

Lưu Hành rất muốn, rất muốn quỳ lạy Hoa Ngu rồi!

"Hắn","hắn"... đúng là cả gan làm loạn mà!

" A. " Chu Lăng Thần cười lạnh, khuôn mặt đen như đáy nồi. Hàn ý trong mắt hắn đủ để khiến nhân tâm run sợ.

Lưu Hành còn đang nơm nớp lo sợ thì người bên cạnh đột nhiên xoay người rời đi. Hắn giật mình, không biết làm sao, chẳng qua không dám nhiều lời, vội chạy theo ra ngoài.

Nhìn Chu Lăng Thần thế kia, phỏng chừng Hoa Ngu xong rồi.

Ai ngờ hai người vừa mới bước ra khỏi Tố Tâm điện thì lại nghênh diện thêm một người nữa.

" Thần tham kiến Hoàng thượng! " Bước chân Lương Húc vội vàng, thấy sắc mặt Chu Lăng Thần khó coi đến cực điểm thì hơi sửng sốt.

" Chuyện gì? " Chu Lăng Thần âm trầm đến đáng sợ.

" Hồi Hoàng thượng, Chu Viêm đã chết. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK