Nhìn xem nhìn xem, nhìn "hắn" nói ra mấy lời hỗn trướng gì!
Cảm tình "hắn" là buộc Đại thần triều đình quỳ xuống, còn phải cảm động đến rơi nước mắt hả?!
"Hắn","hắn" cũng thật lớn mật!
" Ha... " Tâm tình Hoa Ngu phải nói là tốt vô cùng. Cái loại tự mình đưa tới cửa chịu tội, chính là loại nàng thích nhất.
Tới một người đánh một người, tới một đôi đánh một đôi.
Sảng khoái a!
Chẳng qua nàng cao hứng chưa được bao lâu thì nghe được một giọng nói. Cái âm thanh kia...
Nàng cơ hồ theo bản năng mà giật mình một cái, cả người cứng ngắc. Muốn véo bản thân một cái thật mạnh, để biết rằng đây chỉ là một giấc mơ. Chỉ là nàng bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, hơi thở cường thế của người nào đó, lập tức bao phủ cả người nàng.
" Trẫm cũng không biết, Tiểu Hoa nhi lại là người lễ nghĩa thức thời. " Người kia bên môi một mạt cười tà, đồng tử đen huyền đảo qua, đối diện với đôi mắt của Hoa Ngu.
Hoa Ngu:...
Cho nên mới nói, Thiên đạo luân hồi, trời cao có tha cho ai!
Nhưng đâu ngờ, kẻ trời cao không muốn tha nhất, lại là Hoa Ngu nàng!
" Nô tài tham kiến Hoàng thượng! " Nàng giật mình, thanh âm tức khắc trở nên cao vút, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ với Chu Lăng Thần.
" Ai" Ai ngờ nàng vừa cúi người, liền bị cánh tay hữu lực của Chu Lăng Thần đỡ dậy.
Hàng mi nàng không khỏi rung động một chút, hơi ngước lên nhìn hắn. Chỉ thấy hắn cười như không cười, nói:
" Khó có khi Tiểu Hoa nhi của trẫm lại hiểu chuyện như vậy, còn quỳ cái gì, miễn. "
Hoa Ngu:...
Đây là đang khen nàng, hay là châm biếm nàng vậy?
Cũng đừng trách nàng nghĩ nhiều, chủ yếu là tại tên Chu Lăng Thần biến thái này khiến người ta không nắm bắt được.
" Thần tham kiến Hoàng thượng! "
Bên kia, bao nhiêu người cũng bắt đầu sôi nổi hành lễ. Chỉ là bọn hắn không được đãi ngộ tốt như Hoa Ngu, được đích thân Hoàng thượng đỡ lên.
Giữa một đoàn người quỳ rạp xuống, duy chỉ có Tĩnh Vinh thái hậu là còn đứng. Nàng ta tuy trẻ tuổi, nhưng còn có một thân phận khác, nàng ta cũng là thái hậu. Theo lý, Chu Lăng Thần còn phải hành lễ với nàng ta.
Đứng một mình, quả thực rất nổi bật. Chẳng mấy chốc, Chu Lăng Thần đã phát hiện ra thiếu nữ kia.
Hắn nhướn mày, tiến lên một bước, cười nói:
" Mẫu hậu sao lại tới? "
Mọi người:...
" Khụ! " Hoa Ngu thiếu chút nữa đỡ không nổi.
Quả nhiên biến thái vừa ra tay, liền có hiệu quả tức thì.
Trông Tĩnh Vinh chỉ lớn hơn hắn có một, hai tuổi. Hắn thì hay rồi, còn gọi người ta một tiếng "mẫu hậu"!
Nếu không phải không đúng lúc, khẳng định Hoa Ngu đã cất tiếng cười to. Nàng nghẹn cười, hơi nhìn Tĩnh Vinh một chút, phát hiện gương mặt động lòng người của nàng ta đã xanh mét.
Ha ha!
Xem ra câu nói của Chu Lăng Thần có lực sát thương cực lớn a!
" Dạo gần đây trẫm bận rộn xử lý quốc sự, chưa thể tận hiếu với mẫu hậu được, là trẫm không đúng. Mẫu hậu có khỏe không? Có chỗ nào không khỏe, cứ việc nói với trẫm. "
" Khụ khụ khụ! " Hoa Ngu vỗ vỗ ngực mình, kịch liệt ho khan.
" Ngươi làm sao? " Chu Lăng Thần híp mắt liếc nàng, " Thấy trẫm nên kích động đến hỏng rồi? Còn thở hổn hển như vậy? "
Hắn vô cùng tự nhiên nâng tay lên mà vỗ vỗ lưng nàng.
Tên biến thái này hay thích đụng chạm như vậy, ngày thường làm mấy động tác nhỏ này cũng không phải ít, Hoa Ngu đã sớm thành thói quen.
Chẳng qua trong mắt người khác, hai người có phần hơi thân mật quá.
Sắc mặt Chu Mặc Ngân nháy mắt trở nên khó coi.
Update: 5/2/2020