• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết rơi chầm chậm trên người hai người, dưới ánh đèn đường vàng ấm, anh ngồi trên ghế dài, hai chân duỗi ra, vòng tay ôm lấy cô.

Bộ dạng đáng thương, đúng là rất biết cách dụ dỗ người khác.

Chúc Mạn thừa nhận, dáng vẻ này của anh khiến cô vừa rối lòng vừa mềm lòng.

Trong chốc lát, cô không nói gì.

Không nhận được câu trả lời từ cô, Cố Tịch khẽ nhếch môi cười tự giễu, chậm rãi buông tay.

Anh hơi cúi đầu, trông có vẻ cô đơn.

Chúc Mạn nhìn anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào gương mặt anh ở khoảng cách gần, khẽ nhếch môi:

"Tôi chưa từng đau lòng vì đàn ông, Cố tổng muốn tôi phải đau lòng thế nào đây?"

Giọng cô nhẹ nhàng, lười biếng, ánh mắt đong đầy ý cười, gần trong gang tấc, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.

Cố Tịch hơi ngừng thở, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Trong không gian nhỏ bé chỉ có hai người, ánh mắt giao nhau, hơi thở quấn quýt, không ai chịu rời đi trước.

"Anh muốn thế nào cũng được?" Cố Tịch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt sâu thẳm như có sóng ngầm cuộn trào.

"Vậy anh có thể xin một món quà năm mới không?" Giọng anh trầm thấp cất lên.

Thế nhưng, chưa kịp chờ cô đồng ý, giây tiếp theo, bàn tay to lớn đã nhẹ nhàng đặt lên cổ cô, cúi đầu, chiếm lấy đôi môi mềm mại mà anh ngày đêm mong nhớ.

Dưới ánh đèn đường ấm áp, trong màn đêm chếnh choáng hơi men, tuyết rơi lả tả, nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông tràn tới, lạnh buốt mà lại nóng rực.

Chúc Mạn nghĩ, thôi vậy, để anh hôn một cái cũng không sao.

Anh một tay ôm lấy eo cô, giữ chắc cơ thể cô trong lòng, nụ hôn vừa gấp gáp vừa sâu sắc, đầu lưỡi dây dưa không chút kiêng dè, mày mắt đong đầy khao khát khó tả.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Chúc Mạn tê rần cả đầu lưỡi, chân tay cũng nhũn ra, ngay cả chiếc cổ ngửa lên cũng tê dại. Cô đưa tay đẩy anh, lúc này anh mới miễn cưỡng dừng lại.

Nụ hôn nóng rực và kéo dài kết thúc, cả hai thở gấp, Chúc Mạn suýt chút nữa khuỵu xuống đất.

Nhìn đôi môi cô hơi sưng đỏ, khóe môi Cố Tịch khẽ nhếch lên, anh dễ dàng ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi trên đùi mình, đầu mũi cọ nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn, hơi thở nóng bỏng.

"Anh sai rồi, bỏ anh ra khỏi danh sách đen được không?" Anh khẽ động môi, giọng trầm thấp khàn khàn.

Nhìn dáng vẻ của anh, Chúc Mạn không nhịn được cong môi: "Cố tổng sai ở đâu?"

"Ở đâu cũng sai." Cố Tịch thành khẩn nhận lỗi.

Anh cảm thấy hôm đó bản thân đúng là bị bệnh.

Cô đã chủ động xuống nước, anh cứ thuận theo cô là được, bày ra thái độ cứng rắn làm gì, cuối cùng chỉ tự hành hạ chính mình.

"Anh không muốn ở trong danh sách đen của em nữa."

Trong màn đêm, giọng nói của người đàn ông vừa ấm áp vừa mê hoặc, lại mang theo chút ấm ức nhún nhường. Đầu mũi anh nhẹ cọ vào cổ cô, khiến cô tê dại.

Chúc Mạn chịu không nổi kiểu dụ dỗ vô hình này của anh, cô đẩy anh ra rồi đứng dậy, phủi đi những bông tuyết đọng trên người: "Cố tổng đừng quá tham lam."

"Tôi mệt rồi, Cố tổng muốn lên xe, hay muốn chết cóng ở đây?" Chúc Mạn nhướng đôi mắt xinh đẹp, liếc nhìn anh.

Nói xong, cô xoay người bước về phía chiếc siêu xe, vừa đi vừa co người lại vì lạnh.

Dưới ánh đèn đường, tuyết rơi ngày càng dày.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Cố Tịch khẽ cong môi, đứng dậy khỏi băng ghế dài, chậm rãi bước theo sau cô.

Chiếc siêu xe màu đỏ lướt đi trên đường, bên trong ấm áp dễ chịu, Chúc Mạn lười biếng tựa vào ghế phụ.

Chiếc xe đỏ và chiếc xe màu đen sang trọng lướt qua nhau.

Tài xế nhà họ Cố đến nơi, nhưng tìm quanh vẫn không thấy bóng dáng thiếu gia nhà mình đâu, thế là vội vàng gọi điện thoại.

Biệt thự Chúc gia.

Cánh cổng lớn nguy nga từ từ mở ra, siêu xe đỏ chạy vào, đi một đoạn khá xa mới chậm rãi dừng lại trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy như cung điện.

Xe vừa dừng lại, Chúc Mạn liền mở cửa bước xuống, không thèm nhìn ai đó lấy một cái, cũng chẳng quay đầu mà đi thẳng vào trong.

Cố Tịch lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt dõi theo bóng dáng yêu kiều trong sắc đỏ đang dần khuất sau làn tuyết rơi, khóe môi anh cong lên ngày càng rõ.

Đợi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới chậm rãi khởi động xe, quay đầu rời đi.

Chúc Mạn trở về phòng ngủ, chuẩn bị cởi áo khoác thì chợt nhớ đến thứ trong túi.

Cô lấy ra, bước vào phòng thay đồ, đặt chiếc hộp nhung màu hồng vào tủ trang sức trên bàn.

Nó nằm cùng với chiếc đồng hồ đắt giá, nhẫn và hàng loạt bộ trang sức cao cấp mà ai đó từng tặng cô.

Vừa định đóng tủ lại, ánh mắt chợt lướt qua một tấm ảnh bên trong.

Cô đưa tay cầm lên, nhàn nhã ngắm nhìn hồi lâu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Cho đến khi sau lưng vang lên một giọng nói mềm mại lười biếng, còn mang theo chút ngái ngủ:

"Ai đấy ạ?"

Chúc Mạn sững người, xoay người lại, liền thấy cô cháu gái nhỏ đang tò mò nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên tay mình.

Chúc Mạn thong thả ném bức ảnh vào tủ trang sức, úp mặt hình xuống, sau đó đóng lại, ý cười nhàn nhạt nhìn cháu gái trước mặt:

"Muộn thế này rồi, Dạng Dạng sao còn chưa ngủ?"

"Có chút khó ngủ ạ." Chúc Vô Dạng hờ hững đáp, nhưng lập tức nhớ đến bức ảnh ban nãy, hứng thú tám chuyện ngay:

"Cô ơi, cô ra ngoài chơi khi nào thế?"

"Chú đẹp trai trong ảnh là ai vậy? Có phải cái chú chàng bên ngoài lần trước không?"

"Nhìn là biết chú ấy thích cô rồi."

"Cô cũng thích chú ấy ạ?"

Một loạt câu hỏi, tò mò đến mức Chúc Mạn chưa từng thấy cô nhóc này nói nhiều như vậy.

Mãi đến khi Chúc Mạn vào phòng tắm, con nhóc mới chịu yên lặng.

Đợi cô chậm rãi tắm rửa xong xuôi, cháu gái đã sớm ngủ say trên giường cô rồi.

Chúc Mạn nằm xuống, trong đầu lại vô thức hiện lên một số hình ảnh.

Không hiểu sao, cô dường như chẳng có chút sức chống cự nào với bộ dạng đáng thương của người đàn ông kia.

Chúc Mạn không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Sáng hôm sau tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, mũi cũng nghẹt cứng, chắc là do bị lạnh tối qua.

Ngày đầu tiên của năm mới, cô lại bị ốm.

Sau khi uống thuốc ngủ thêm một giấc, cô mới cảm thấy khá hơn một chút.

Cô với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra xem, thấy toàn là tin nhắn chúc mừng năm mới của mọi người.

Đầu óc vẫn còn mơ màng, cô vung tay hào phóng, trực tiếp gửi một bao lì xì khổng lồ cho từng người trong đám họ hàng và vãn bối đã gửi lời hỏi thăm.

Nhóm chat Thiên Nghệ cũng náo nhiệt hẳn lên, Chúc Mạn liên tục gửi mười bao lì xì, mỗi bao mười vạn, lại tiện tay chuyển cho hai trợ lý thông minh giỏi giang của mình mỗi người một bao lì xì lớn nữa, thế là xong.

Nhóm công ty lập tức bùng nổ, mọi người thi nhau khen sếp hào phóng.

Sau khi thao tác xong xuôi, cô thấy mấy tin nhắn WeChat mà Hứa Thi Ý gửi đến từ sáng, liền mở ra xem.

[Hứa thơ mộng: Trên mạng có câu này, càng mê đắm càng khó dứt, càng chạm vào càng sung sướng, càng hôn càng hòa hợp, tặng cậu đó bé yêu của tớ.]

Cùng lúc đó, còn có một bài đăng Weibo được cô ấy chuyển tiếp:

#Tuyết đầu năm mới – Nụ hôn lãng mạn giữa trời tuyết#

Chúc Mạn nhấn vào xem, khung cảnh đập vào mắt quen thuộc đến không thể quen hơn.

Dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, một chiếc xe thể thao màu đỏ, ánh đèn đường ấm áp, một băng ghế dài, tuyết rơi, và hai bóng người đang hôn nhau.

Không biết bị ai đó chụp từ con phố chếch đối diện, khoảng cách khá xa, không thấy rõ mặt, biển số xe của cô cũng đã được làm mờ.

[Hứa thơ mộng: Nếu không phải vì chiếc xe thể thao giới hạn chỉ có một chiếc duy nhất trong nước của cậu, tớ còn không dám tin đây là cậu đấy. Bảo sao tối qua chó Thời nói hai người đang làm chuyện không đứng đắn, hahaha.]

[Hứa thơ mộng: Nhưng mà, không phải ở bệnh viện à? Sao hai người lại chạy ra ven đường hôn nhau thế? Trời lạnh thế này, không rét à?]

Chúc Mạn nhẹ nhàng bặm môi.

[zm: Lạnh, tớ bị cảm rồi.]

Hứa Thi Ý trả lời ngay lập tức, cười đến sặc sụa:

[Hứa thơ mộng: Hahahahahahahahahaha!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK