• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau, Chúc Mạn ung dung ngồi trên sofa của ai đó chơi điện thoại.

Người nào đó đang gọi điện cho trợ lý, lải nhải cả đống yêu cầu. Cô chẳng nghe lọt tai câu nào, chỉ lo tám chuyện với Hứa Thi Ý.

Chưa đầy nửa tiếng sau, trợ lý Trần đã mang hợp đồng đến. Nhìn lướt qua sếp nhà mình mặc áo choàng tắm và Chúc tổng đang lười biếng dựa vào sofa chơi điện thoại, sự chấn động trong lòng anh ta cũng đã dần nguôi ngoai.

Anh ta vẫn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, cung kính chào hỏi:

"Chào Cố tổng, chào Chúc tổng."

Chúc Mạn chẳng thèm ngẩng đầu, hờ hững đáp một tiếng.

Trợ lý Trần tiến lên đưa hợp đồng:

"Cố tổng, đây là hợp đồng đã soạn theo yêu cầu của ngài."

Cố Tịch đưa tay nhận lấy, lướt mắt qua vài trang rồi nhìn sang người phụ nữ ở đầu kia sofa, nhếch môi gọi:

"Lại đây."

Chúc Mạn nghe tiếng anh, lười biếng hất mắt lên, giọng nhàn nhạt:

"Anh không tự qua đây được sao?"

Trợ lý Trần đứng một bên, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Sau đó, anh ta liền nghe thấy sếp nhà mình bật cười một tiếng, rồi ngoan ngoãn đứng dậy, đi về phía Chúc tổng.

Trợ lý Trần nhớ lại tháng qua, cả tập đoàn ai nấy đều căng thẳng dè chừng, chỉ sợ có chỗ nào làm không vừa ý mà bị ông chủ tâm trạng không tốt của họ mắng té tát.

Nhìn cảnh này, quả nhiên, trong thiên hạ chỉ có Chúc tổng mới trị được Cố tổng.

Cố Tịch ngồi xuống bên cạnh Chúc Mạn, đặt bản hợp đồng lên bàn trước mặt cô, sau đó lười biếng liếc nhìn trợ lý Trần.

Trợ lý Trần lập tức bước lên vài bước, cung kính đặt cây bút lên bàn trà trước mặt Chúc tổng, sau đó hiểu chuyện mà lùi lại xa xa.

Chúc Mạn rời mắt khỏi điện thoại, nhìn xấp hợp đồng dày cộp trên bàn, suýt nữa thì há hốc mồm:

"Anh gọi cái này là hợp đồng á? Điều khoản cũng thật đơn giản đấy nhỉ."

Đúng là gian thương, cô tự thấy không sánh nổi.

"Vi phạm hợp đồng phải bồi thường hai tỷ tệ?"

Chúc Mạn nhìn hợp đồng, vừa bực vừa buồn cười:

"Cố tổng nghèo đến phát điên rồi à?"

Cố Tịch nhìn cô, cười nhàn nhạt:

"Sao vậy, Chúc tổng không muốn ký à? Hay là tự biết mình không đáng tin, sợ không giữ lời nên không dám ký?"

"Cũng được, vậy khỏi ký đi."

Anh hờ hững nói, dứt lời liền vươn tay cầm lấy hợp đồng, chuẩn bị ném thẳng vào thùng rác.

Chúc Mạn không chịu nổi bộ dạng làm màu của anh, lườm anh một cái, chìa tay ra:

"Đưa tôi."

Cố Tịch nhìn cô, cong môi, rồi đặt hợp đồng vào tay cô.

Chúc Mạn giật lấy, lật vài trang.

Nào là mỗi ngày phải gọi điện, mỗi tuần phải gặp mặt, phải sống chung, phải chủ động ôm ấp thân mật, phải thực hiện nghĩa vụ của bạn gái, không được có hành động thân thiết với đàn ông khác... đủ thứ điều khoản khiến cô đau cả đầu.

Ngoài ra, còn có một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Một khi cô vi phạm hợp đồng, hợp đồng chuyển nhượng cũng tự động mất hiệu lực.

Cũng khá cẩn thận, hoàn toàn không tin cô chút nào.

Chúc Mạn ủ rũ, trực tiếp lật đến trang cuối, chẳng buồn xem kỹ, cầm bút nguệch ngoạc ký đại mấy nét rồi đẩy tới trước mặt anh, giọng mất kiên nhẫn:

"Xong rồi chứ?"

Cố Tịch nhìn bộ dạng cô nghiến răng nghiến lợi, khóe môi khẽ nhếch:

"Hợp đồng có quy định, khi nói chuyện với bạn trai phải dịu dàng."

Chúc Mạn khẽ nhướng mày, sau đó vô tâm vô phế cười tươi với anh, giọng ngọt ngào mềm mại:

"Xong rồi chứ, anh trai ~"

Cô lười biếng chống đầu, ánh mắt mang theo chút phong tình nhìn anh.

Bàn tay đang ký tên của Cố Tịch hơi khựng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt lười biếng dần xuất hiện ý cười:

"Em gái Chúc đang quyến rũ tôi à?"

Chúc Mạn hờ hững nhếch môi, không đáp, chỉ nhàn nhạt nhìn ann.

Bốn mắt giao nhau, dưới ánh đèn mập mờ, dòng chảy ngầm cuộn trào.

Trợ lý Trần đứng đó, lúng túng cúi mặt, giả vờ như không nghe không thấy, muốn rút lui nhưng lại không chắc mình có thể đi được không.

Cuối cùng, vẫn là Cố tổng của anh ta rất thản nhiên nói một câu:

"Trợ lý Trần, anh có thể đi rồi, tiện thể bảo vệ ngoài cửa cũng dẫn đi luôn."

Trợ lý Trần như được đại xá, vội vã rời khỏi, không quên chu đáo đóng cửa lại.

Vừa quay người, anh ta liền đối diện với bảo vệ lạnh lùng của Chúc tổng.

Anh ta cười cười, vỗ vỗ vai đối phương:

"Về nghỉ đi, tiểu thư nhà cậu nhờ tôi nhắn rằng tối nay cô ấy ở lại đây."

Dứt lời, Trợ lý Trần vào thang máy. Thấy bảo vệ vẫn đứng yên, anh ta lại tiến lên, cố gắng kéo đối phương vào thang máy. Nhưng bảo vệ không nhúc nhích.

Trợ lý Trần bất lực:

"Làm bảo vệ cũng phải có mắt nhìn chứ. Giờ quan hệ giữa hai vị sếp lớn đã khác rồi, muộn thế này rồi, đừng làm phiền họ nghỉ ngơi."

Anh ta vừa dứt lời, bảo vệ lạnh lùng đáp:

"Tôi chỉ nghe lệnh tiểu thư."

Trợ lý Trần bó tay, đúng là dầu muối không ăn, huấn luyện cũng quá bài bản rồi.

Không còn cách nào khác, anh ta đành cắn răng gọi điện cho sếp nhà mình.

Cuối cùng, bảo vệ cũng chịu rời đi, sau khi chính tai nghe được tiểu thư nhà mình ra lệnh.

Trong căn phòng khách rộng lớn, giờ chỉ còn lại hai người.

Chúc Mạn vẫn lười biếng dựa vào sofa chơi điện thoại, nhưng ngay sau đó, chiếc điện thoại trong tay cô đã bị ai đó rút đi.

Cô ngẩng đầu, chỉ thấy người nào đó đang tựa vào ghế, ánh mắt vừa lười nhác vừa ẩn ý sâu xa, giọng điệu nhàn nhạt, khẽ nhếch môi cười:

"Bạn gái à, em muốn tôi ôm em, hay em tự động nhào vào lòng tôi đây?"

Chúc Mạn trừng mắt nhìn anh, chẳng buồn đáp lại. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của anh lại vang lên:

"Mới ngày đầu tiên mà Chúc tổng đã định vi phạm hợp đồng, bồi thường tôi hai tỷ rồi à?"

Nghĩ đến hai tỷ của mình, Chúc Mạn mới miễn cưỡng đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống, tùy tiện vươn tay vòng qua eo anh qua lớp áo choàng tắm.

Nửa người cô dựa vào anh, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm của anh, nở nụ cười nhàn nhạt:

"Là như vậy sao, Cố tổng?"

Cố Tịch ngả người ra sofa, nhìn người phụ nữ trong lòng, đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng mê hoặc. Hầu kết anh khẽ chuyển động, giọng trầm thấp:

"Không phải."

Chúc Mạn bực bội cong môi, rồi bất ngờ ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên yết hầu của anh. Ánh mắt long lanh, cô cố tình trêu chọc:

"Vậy thế này thì sao, Cố tổng?"

Giọng nói của cô mềm mại đến cực hạn, hơi thở ấm áp phả vào yết hầu anh, ngưa ngứa, câu hồn đoạt phách.

Mắt Cố Tịch tối lại, hơi thở dần trở nên nặng nề:

"Tiếp tục."

Vừa dứt lời, nơi yết hầu anh lập tức có cảm giác mềm mại và ẩm ướt ập đến. Đầu lưỡi cô khẽ lướt qua, như một ngọn lửa châm lên từng đợt sóng nhiệt.

Bàn tay Chúc Mạn cũng không nhàn rỗi, cô kéo lỏng dây áo choàng tắm của anh, trực tiếp chạm vào cơ bụng rắn chắc bên trong.

Cố Tịch để mặc cô làm càn, ánh mắt nhìn cô ngày càng sâu.

Vừa trêu chọc anh, Chúc Mạn vừa liếc nhìn biểu cảm của người đàn ông, thấy trong đáy mắt anh dâng lên d.ục v.ọng, cô bất ngờ cắn mạnh vào yết hầu anh.

Nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, cô cong môi, cười như không cười.

"Cố tổng, tôi đói rồi."

Giọng nói của cô quyến rũ đến cực hạn. Cố Tịch lập tức đưa tay nắm lấy cằm cô, định cúi đầu hôn xuống.

Chúc Mạn né tránh, một tay vẫn vuốt ve cơ bụng anh, tay kia đặt lên vai anh, ghé sát bên tai anh thì thầm:

"Tôi đói thật mà, đói bụng ấy."

Cố Tịch khẽ nhíu mày, cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng:

"Chúc tổng cố tình trêu tôi đúng không?"

Nghe vậy, Chúc Mạn lập tức bật dậy khỏi người ann, bực bội nói:

"Tôi trêu anh? Rốt cuộc là ai trêu ai hả Cố Tịch? Anh có biết tối qua tôi vì giành SEA mà uống rượu đến mức phải nhập viện không? Sáng nay chỉ mới húp được chút cháo loãng, sau đó vì anh xen ngang mà tôi phải chạy tới chạy lui, còn ký cái hợp đồng quái quỷ này với anh! Vậy mà anh còn dám nói tôi trêu anh?"

Cố Tịch nghe cô than vãn, mày hơi nhíu lại, ánh mắt rơi xuống gương mặt có phần nhợt nhạt của cô.

Bảo sao hôm nay môi cô lại tái nhợt như vậy.

"Để tôi xem."

Vừa dứt lời, anh trực tiếp ôm lấy eo cô, nhấc cô đặt lên đùi mình.

Bàn tay ấm áp vén áo cô lên, đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa dịu. Lòng bàn tay anh mang theo hơi ấm, dịu dàng đến mức khó tả.

Chúc Mạn sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới hành động này của anh.

Cô nhìn người đàn ông bình thường lúc nào cũng lười biếng, không đứng đắn, vậy mà lúc này trên mặt anh lại có chút dịu dàng hiếm thấy.

Cô bán tín bán nghi đẩy anh ra, giọng điệu ra lệnh:

"Đi nấu cho tôi ăn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK