• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong văn phòng rộng lớn và yên tĩnh, chỉ có tiếng của Hứa Thi Ý vang lên.

Chúc Mạn vẫn chăm chú nhìn bảng báo cáo tài chính của công ty, hoàn toàn không để tâm.

Hứa Thi Ý đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt cô, chống cằm nhìn chằm chằm:

"Thành thật khai báo đi, bạn gái trong thông báo kia có phải cậu không?"

"Không phải."

Người phụ nữ thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu cực kỳ thờ ơ và qua loa.

Hứa Thi Ý rõ ràng không tin:

"Sao cậu biết không phải? Theo tớ thấy thì chắc chắn là cậu! Nói đi mà, tớ thật sự rất tò mò!"

Cô còn bắt đầu làm nũng.

Chúc Mạn khẽ nâng mắt, liếc nhìn cô một cái:

"Dạo này sao cậu quan tâm đến chuyện giữa tớ và anh ta thế?"

Hứa Thi Ý chớp mắt vô tội:

"Tớ luôn quan tâm mà!"

Chúc Mạn khẽ cười:

"Vậy e rằng cậu sẽ phải thất vọng rồi."

"Hả?" Hứa Thi Ý bỗng chốc tiu nghỉu.

Chúc Mạn hờ hững nhìn cô:

"Hôm qua cậu với Thời Kỳ đi đâu?"

"Thì còn có thể đi đâu nữa? Cậu ta nói muốn đến méc mẹ tớ, nhưng đến nơi lại cà lăm, không dám nói gì cả, nhát chết lắm. Cậu ta chỉ biết lên giọng dạy bảo tớ, chứ trước mặt cậu thì chẳng dám hó hé gì. Lúc còn đi học cũng vậy, phiền chết đi được."

Hứa Thi Ý vẫn còn đắm chìm trong nỗi bực bội, vô thức trả lời.

Nhìn cô, Chúc Mạn nhếch môi:

"Cũng phiền thật. Hồi đi học ấy, có gì ngon cũng đều để cậu ăn trước."

Còn mình thì chỉ là tiện thể.

Hứa Thi Ý không để ý lắm đến câu nói đó, vẫn còn đang suy nghĩ:

"Vậy cậu nói xem bạn gái của anh ta là ai?"

Chúc Mạn nhếch môi cười nhạt, khẽ lắc đầu mà không nói gì.

Đợi đến khi Hứa Thi Ý lại nằm vật ra sofa, Chúc Mạn mới cầm điện thoại lên nhìn một chút, rồi khẽ bật cười.

Cô không tin anh có thể khóc.

...

Xử lý xong công việc, hai người chuẩn bị đi ăn.

Trước cổng Thiên Nghệ, vài nhân viên tụ tập thành tốp ba tốp năm, không biết đang xem gì mà thì thầm bàn tán.

Thấy bóng dáng Chúc Mạn, mọi người lập tức thu lại ánh mắt, kính cẩn chào cô một tiếng, sau đó giả vờ bận rộn với công việc của mình.

Chỉ là đôi mắt lại vô thức liếc về phía cổng lớn.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý nhìn sang, liền thấy một chiếc G-Class màu đen ngầu lòi đỗ ngay trước cổng, không hiểu có gì đáng xem đến vậy.

Mãi đến khi họ đi ra ngoài, mới nhìn rõ người trong xe.

"Ui vãi!"

"Hóa ra cậu dám lừa tớ?" Hứa Thi Ý kích động nắm chặt cánh tay Chúc Mạn, hạ giọng nói.

Người đàn ông trong xe hơi cúi đầu, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, một tay cầm điện thoại, tay còn lại đặt hờ trên cửa kính.

Giữa những ngón tay thon dài, một điếu thuốc kẹp hờ, thỉnh thoảng được đưa lên môi. Làn khói trắng chậm rãi tỏa ra, nhàn nhạt tan vào không khí.

Anh lười biếng tựa vào ghế, rõ ràng đã nghe thấy tiếng động, liền chậm rãi nâng tầm mắt lên.

"Đù má, nhìn kìa, nhìn kìa!!"

Khi khuôn mặt anh hoàn toàn lộ rõ, nhân viên của Thiên Nghệ lập tức kinh hô.

Chẳng phải đây chính là vị tổng giám đốc xuất hiện trên hot search sao?

Ngay giây tiếp theo, mọi người đã vội vàng giơ điện thoại lên chụp ảnh, để còn gửi vào nhóm công ty cùng nhau hóng drama.

Chúc Mạn nhìn người đàn ông trong xe, không đoán được anh định làm gì.

Rồi cô thấy anh dụi tắt thuốc, đẩy cửa bước xuống, trực tiếp đi về phía mình.

Hứa Thi Ý kiềm chế sự phấn khích trong lòng, giữ vẻ bình tĩnh mà vẫy tay với anh:

"Chào tổng giám đốc Cố."

"Hứa tiểu thư, tôi đưa hai người về nhé?"

Giọng điệu Cố Tịch tuy nói với Hứa Thi Ý, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người phụ nữ trước mặt, môi hơi nhếch lên.

"Không cần không cần, tôi có xe rồi."

Hứa Thi Ý rất biết điều, còn thuận tay đẩy Chúc Mạn về phía anh, "Hai người cứ mặc kệ tôi."

Cố Tịch lập tức thuận thế ôm lấy eo cô, nụ cười mang theo vẻ tùy tiện:

"Vậy Hứa tiểu thư đi đường cẩn thận."

Hứa Thi Ý phớt lờ ánh mắt không mấy hài lòng của Chúc Mạn, còn nháy mắt đầy ẩn ý, sau đó chạy mất hút.

Chúc Mạn định vùng khỏi cái ôm của anh, nhưng lại bị siết chặt hơn.

Cô không vui: "Cố Tịch, đây là cổng công ty tôi, anh có thể giữ ý tứ một chút không?"

Cả hai đều là kiểu người ngang bướng.

Nghe vậy, Cố Tịch chẳng những không buông ra, mà còn kéo cô sát hơn, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:

"Đừng nói là ôm, em tin không, ann dám hôn em ngay đây luôn đấy?"

"Anh dám?" Chúc Mạn trừng mắt.

Kết quả, người đàn ông này cúi đầu thật, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, làm đám nhân viên nấp trong đại sảnh hóng chuyện càng kích động hơn.

Chúc Mạn lập tức giơ tay ngăn cằm anh lại, mặt đầy ghét bỏ:

"Anh có biết xấu hổ không?"

Cố Tịch bật cười:

"Anh đường hoàng đến đón bạn gái tan làm, sao lại là không biết xấu hổ?"

Ánh mắt anh thoáng lướt qua chiếc đồng hồ trên cổ tay cô, khóe môi càng nhếch cao.

Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay cô, mới phát hiện lạnh buốt.

"Sao lạnh thế này? Tự lên xe, hay để anh bế?"

Anh dùng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, cúi đầu nhìn cô.

Không muốn dây dưa trước cổng công ty nữa, Chúc Mạn bực bội:

"Mở cửa xe đi."

Cố Tịch nhìn cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô, khóe môi cong lên:

"Tuân lệnh, đại tiểu thư của anh."

Giọng anh trầm thấp, lười biếng, như một chiếc lông vũ lướt qua đáy lòng, khẽ khuấy động gợn sóng.

Chúc Mạn ngồi vào ghế phụ dưới ánh mắt không đứng đắn của anh.

Khi cửa kính xe từ từ kéo lên, cô vừa định thắt dây an toàn thì người đàn ông bên cạnh bỗng nghiêng người sát lại.

Hai ánh mắt giao nhau, gương mặt anh gần đến mức gần như chạm vào cô, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Anh chậm rãi nhếch môi, thong thả lấy dây an toàn từ tay cô, giúp cô cài lại, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt cô.

Ngay giây sau, anh áp sát hơn, đoạt lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn m.út, rồi dần trở nên sâu sắc hơn.

Bàn tay lớn phủ lên gò má cô, vuốt ve dịu dàng, hơi thở hòa quyện, ngày càng nặng nề.

Mãi lâu sau, hai người mới hơi tách ra, đầu mũi anh cọ nhẹ vào cần cổ trắng nõn của cô, hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn:

"Sao thơm thế này?"

Vừa nói, anh vừa hé môi, nhẹ nhàng cắn lên làn da mềm mại nơi cổ cô.

Chúc Mạn giật mình rụt lại, đẩy đầu anh ra:

"Được rồi đấy, động dục cũng phải xem chỗ chứ."

Hai người lên xe nửa ngày chưa đi, nhân viên công ty chắc chắn đã bàn tán đủ thứ.

Cố Tịch nhìn cô, bật cười:

"Anh thấy vừa rồi em hôn cũng rất say mê mà."

Thấy sắc mặt cô lạnh đi, Cố Tịch cong môi, ngồi thẳng dậy, vừa khởi động xe vừa hỏi:

"Muốn ăn gì?"

"Tùy." Chúc Mạn lười biếng đáp qua loa.

Ai ngờ người đàn ông này lại bắt đầu nói linh tinh:

"Tùy tức là anh. Để anh cho em ăn no."

Chúc Mạn: "..."

Cô giả điếc trước mấy câu trêu chọc của anh.

Đợi đến khi xe rời đi, đám nhân viên vừa hóng drama xong liền lập tức nhao nhao bàn tán trong nhóm chat riêng của công ty.

Chẳng mấy chốc, một màn bùng nổ tin đồn lúc tan làm đã diễn ra:

[Đù má vãi đạn, tin sốt dẻo!!]

[Hóa ra vị sếp lớn bạch phú mỹ trong lời đồn của tổng giám đốc Cố chính là tổng giám đốc Chúc của chúng ta!!]

[???]

[Vừa nãy ngay trước cổng công ty, tổng giám đốc Cố của Hoàn Vũ đích thân đến đón tổng giám đốc Chúc tan làm, lái hẳn một chiếc G-Class màu đen ngầu lòi, đẹp mê hồn luôn!!]

[Đệt, thật hay đùa đấy?]

[Hình ảnh]

[Hình ảnh]

[Lúc nãy chúng tôi còn đang đoán xem anh ấy là ai, chỉ nhìn mỗi góc nghiêng mà đã khiến người ta choáng váng. Khi tổng giám đốc Chúc vừa xuất hiện, tổng giám đốc Cố liền quay lại, nở một nụ cười với cô ấy. Trái tim tôi muốn nổ tung luôn.]

[A a a tôi thế mà lại không thấy!! Tôi vừa bỏ lỡ mất một vụ hời cả tỷ bạc, sao không ai nói sớm huhu.]

[Hai người họ ngay trước cổng công ty vừa đấu võ mồm vừa thả thính, tổng giám đốc Cố còn chủ động hôn—]

[Rồi sao nữa rồi sao nữa??[

[Bị tổng giám đốc Chúc gạt ra luôn haha.]

[Nhưng!! Hai người lên xe rồi mà mãi mới chịu lái đi, chắc chắn là hôn nhau một trận đã đời rồi. Nghĩ thôi cũng thấy kí.ch th.ích.]

[Wow, tôi cũng muốn xem quá đi!]

Cả nhóm đang bàn tán sôi nổi, bỗng một tin nhắn lạnh lùng xuất hiện:

[Tiểu Dư: Mọi người tám chuyện trong nhóm thôi, đừng để tin này lộ ra ngoài kẻo tổng giám đốc Chúc sẽ tức giận đấy.]

[Chết rồi, trợ lý Dư chui vào đây kiểu gì vậy? Mau đá chị ấy ra ngoài đi!!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK