• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Mạn ôm chặt lấy anh, đầu óc dần trở nên choáng váng vì nụ hôn sâu. Mãi đến khi hơi thở nóng bỏng của anh trượt xuống cổ, cô mới có thể thở d.ốc, cố gắng hít lấy chút không khí.

Chiếc áo ngủ trên người cô đã bị kéo loạn, hàng cúc trước ngực bị cởi một nửa, để lộ bờ vai trắng nõn, thấp thoáng đầy quyến rũ.

Người đàn ông thở dồn dập, chậm rãi dừng lại. Anh chống tay lên giá sách, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi thở hỗn loạn, gương mặt đỏ ửng đầy mê hoặc như mọi khi.

Ánh mắt Cố Tịch càng lúc càng sâu. Anh khẽ mấp máy môi, giọng nói trầm khàn:

"Chúc Mạn, anh không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này nữa."

Chúc Mạn vẫn còn chưa điều chỉnh được hơi thở.

Anh lại cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô, cắn nhẹ như một sự trừng phạt:

"Nghe thấy không?"

Chúc Mạn đưa tay xoa lên vành tai, hơi nhíu mày vì đau, giọng điệu không hài lòng:

"Cố tổng quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao?"

Lời vừa dứt, người đàn ông trước mặt lập tức nghiến răng, ánh mắt trở nên u tối, giọng nói đầy kiềm chế:

"Thỏa thuận cái mẹ gì!!"

"Chúc Mạn, em có hai lựa chọn. Một là làm bạn gái anh, theo đúng nghĩa thực sự. Hai là anh thật sự sẽ đi kết hôn đấy."

Chúc Mạn nhìn dáng vẻ của anh, khẽ bật cười:

"Anh đang uy hiếp tôi à?"

"Đúng, anh đang uy hiếp em đấy."

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm như mực khóa chặt lấy cô, nghiêm túc đến cực điểm.

Chúc Mạn nhìn anh, nụ cười trên môi dần tắt. Cô bình thản đối diện với ánh mắt anh:

"Nếu như tôi chẳng muốn cái nào thì sao?"

Cô thừa nhận bản thân có chút rung động với anh, nhưng cô không nghĩ điều đó có ý nghĩa gì quá lớn.

Trước đây, Tô Hoài Niên cũng từng khiến cô rung động.

Suy cho cùng, đây vốn chỉ là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi.

Có khi chẳng chơi được bao lâu, cả anh và cô đều sẽ chán thôi. Chỉ là bây giờ vẫn còn hứng thú, còn khao khát lẫn nhau, vậy hà cớ gì phải vội vàng phá vỡ mối quan hệ này?

Lời của Chúc Mạn thốt ra, bầu không khí trong thư phòng lập tức trở nên căng thẳng, im lặng đến đáng sợ.

Anh không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô, cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt. Một lúc sau, anh chậm rãi dời ánh nhìn, buông cô ra, khẽ nhếch môi đầy tự giễu:

"Được thôi, mai anh sẽ bảo người đưa Chúc tổng xuống núi."

Dứt lời, anh không nhìn cô nữa, hờ hững xoay người, bước về phía cửa.

Anh đi không nhanh.

Chúc Mạn lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh.

Ngay khi bàn tay anh chạm vào tay nắm cửa, cô bước lên phía trước, chậm rãi vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh từ phía sau.

Cố Tịch đột nhiên sững lại tại chỗ.

Cơ thể mềm mại ấm áp của cô áp sát vào anh, khiến nhịp tim anh lập tức rối loạn, không cách nào kiểm soát.

Giọng cô nhẹ nhàng, chậm rãi:

"Vậy nên, Tổng giám đốc Cố thực sự không muốn chơi với tôi nữa à?"

Cô đã chủ động bay sang Hongkong tìm anh, theo đúng lời khuyên của Hứa Thi Ý, ôm rồi hôn cũng đã làm đủ, coi như rất có tinh thần hợp đồng rồi.

Nghe cô nói, Cố Tịch khẽ cụp mắt, giọng trầm khàn:

"Chúc tổng còn muốn chơi thế nào nữa?"

"Cố Tịch, anh nghĩ kỹ đi, là anh phá vỡ hợp đồng trước, vậy thì anh phải bồi thường tôi hai mươi tỷ tệ đấy." Chúc Mạn khẽ nhắc nhở.

Cố Tịch không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này thế nào.

Anh còn tưởng cô chủ động đến là để xuố.ng nước với anh, ai ngờ người ta đến chỉ để nhắc anh chuyện tiền vi phạm hợp đồng.

Anh hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, bật cười đầy tức giận:

"Vậy nên, điều Chúc tổng để tâm chỉ là hai mươi tỷ tệ đó thôi sao?"

Anh chờ câu trả lời của cô.

Chúc Mạn nhìn anh, môi khẽ cong lên:

"Tổng giám đốc Cố muốn phá hợp đồng, tôi chỉ nhắc nhở thôi mà. Không phải trước giờ anh cũng hay nhắc tôi đấy sao?"

Đôi mắt cô vẫn mang vẻ quyến rũ mà hờ hững, như thể mọi thứ đều không đáng để bận lòng.

Cố Tịch nhìn cô, bật cười lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm không chút nhiệt độ, giọng trầm lạnh lẽo:

"Chúc tổng yên tâm, hai mươi tỷ sẽ được chuyển đến tài khoản của em đầy đủ, không thiếu một xu."

Nói xong, anh quay người rời đi, bước chân nhanh dứt khoát.

Chúc Mạn đứng yên, nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi như một cơn gió, rơi vào trầm mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK