• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân phận và nhan sắc của hai người thực sự quá mức thu hút ánh nhìn.

Mọi người cứ nhìn trái nhìn phải, đến mức quên cả gọi phục vụ lên món.

Chúc Mạn nhìn đám người đang ngồi đối diện với... không khí, khẽ cười.

Cố Tịch cũng nhìn theo tầm mắt cô, lười biếng quét mắt qua bàn ăn, giọng điệu nhàn nhạt:

"Giám đốc Lưu, chúng ta ăn không khí à?"

Ánh mắt anh, vừa lười nhác vừa mang theo áp lực vô hình.

Người phụ trách giật mình hoàn hồn, lập tức hoảng hốt xin lỗi:

"Xin lỗi Cố tổng, Chúc tổng, là lỗi của tôi, món ăn sẽ được đưa lên ngay ạ."

Nói xong liền vội vã đứng dậy ra cửa gọi phục vụ.

Ai ngờ cửa vừa mở ra, phục vụ đã sớm đứng chờ bên ngoài, chỉ là không dám vào khi chưa có lệnh.

Món ăn lần lượt được dọn lên bàn.

Chúc Mạn nhấp môi cười:

"Tôi còn tưởng đây là đặc sản của Hongkong đấy."

Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt nhàn nhã xen lẫn ý cười:

"Thất lễ rồi Chúc tổng, hôm nào tôi đưa cô đi trải nghiệm đặc sản thật sự của Hongkong."

Chúc Mạn cười nhạt:

"Cố tổng khách sáo rồi."

Cố Tịch cầm ly rượu vang bên cạnh, hơi nâng lên ra hiệu, giọng điệu lười biếng xen lẫn ý cười:

"Chúc tổng đi xa đến đây, tôi tất nhiên phải tiếp đón chu đáo rồi. Dù sao sau này, chúng ta cũng có thể xem như là 'thân mật không khoảng cách'..."

Anh cố tình dừng lại giữa chừng.

Chúc Mạn nhướn mày nhìn anh.

Thân mật không khoảng cách cái gì?

Cố Tịch nhếch môi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc:

"Thân mật không khoảng cách... trong hợp tác."

"Chúc tổng, tôi nói đúng không?"

Anh vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trêu đùa, hứng thú nồng đậm.

Chúc Mạn bật cười, giọng điệu thờ ơ:

"Cái đó còn tùy vào thành ý của Cố tổng."

"Chắc chắn sẽ khiến Chúc tổng hài lòng mọi mặt."

Cố Tịch dựa vào ghế, lười nhác cười, từng câu từng chữ đều mang theo ẩn ý.

Có ý hay vô ý ám chỉ điều gì đó, cô hiểu rất rõ.

Chúc Mạn cười nhạt:

"Cố tổng có vẻ rất tự tin."

"Không còn cách nào khác, điều kiện bản thân bày ra rồi mà."

Cố Tịch cười cợt, chẳng có lấy một chút khiêm tốn.

Chúc Mạn cầm đũa gắp một miếng thịt, đặt vào đĩa của anh, cười dịu dàng:

"Vậy thì cảm ơn Cố tổng, ăn miếng thịt đi, chắc Cố tổng sẽ thích món này."

Ánh mắt Cố Tịch rơi xuống đĩa, khẽ cười, vẻ mặt mang theo chút bỡn cợt.

— Thịt vịt.

Tốt lắm.

Anh cầm đũa lên, chậm rãi gắp miếng thịt, nghiêm túc nếm thử:

"Không tệ, mắt nhìn của Chúc tổng quả nhiên tốt."

Chúc Mạn cong môi.

Anh đúng là không kiêng nể gì thật.

Hai người trò chuyện đầy ẩn ý.

Những người khác nghe mà có cảm giác như hiểu nhưng lại không dám chắc.

Dần dần, ai nấy cũng bắt đầu nhận ra—

Cả hai cứ bóng gió qua lại, nhưng hoàn toàn chẳng có chút ý tứ gì gọi là thành ý hợp tác.

Chúc Mạn ăn vài miếng cho có lệ.

Sắc mặt vẫn bình thường.

Người của Cố Tịch âm thầm thở phào.

May mà trước đó đã tìm hiểu trước khẩu vị của vị Chúc tổng khó hầu hạ này, bằng không... có khi ngay cả ăn cũng không buồn động đũa.

Cố Tịch tựa người vào ghế, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa, rơi xuống người phụ nữ bên cạnh.

Ánh nhìn nóng bỏng, quá mức lộ liễu khiến người khác không thể làm ngơ.

Chúc Mạn quay đầu nhìn anh:

"Cố tổng no rồi?"

Cố Tịch nhìn cô, nhướn mày cười nhẹ:

"Ừ, no rồi, ăn... rất no."

"Vậy thì nói chuyện hợp tác đi."

Chúc Mạn cầm ly rượu trên bàn, hờ hững nhấp một ngụm.

Dù gì cũng từng quấn lấy nhau cả đêm, không cần quanh co, cứ thẳng thắn bàn chuyện làm ăn.

"Được thôi."

Cố Tịch vẫn mang dáng vẻ lười nhác như cũ, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút ý cười khó đoán.

Anh nâng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhếch môi nói:

"Chúc tổng cứ nói thử xem, lý do để tôi chọn Thiên Nghệ là gì? Nói cho cùng, dù Thiên Nghệ có hậu thuẫn là tập đoàn Chúc thị, nhưng đối với Chúc thị mà nói, Thiên Nghệ cũng chỉ như có cũng được, không có cũng chẳng sao."

"Hơn nữa mấy năm gần đây, danh tiếng và nghiệp vụ của Thiên Nghệ đều đi xuống. Hoàn Vũ chúng tôi có lựa chọn tốt hơn không phải sao?"

"Ví dụ như, Khải Tinh Media. Chủ tịch của bọn họ đã liên hệ với tôi từ trước cả Chúc tổng rồi."

Anh chậm rãi nói từng câu, không nhanh không chậm.

Chúc Mạn nghe xong, mỉm cười nhàn nhạt:

"Xem ra Cố tổng cũng đã tìm hiểu về Thiên Nghệ rồi."

Cô nâng ly rượu, đôi mắt tĩnh lặng nhưng kiên định:

"Cố tổng cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở đây, Thiên Nghệ sẽ không phải là một công ty 'có cũng được, không có cũng chẳng sao'."

"Và tôi có đủ tự tin, đưa Thiên Nghệ trở thành công ty giải trí hàng đầu trong nước."

"Cố tổng, vụ hợp tác này, anh chỉ có lời."

Người phụ nữ tự tin, đầy tham vọng.

Không rõ là khoác lác hay thực sự có niềm tin và năng lực.

Cố Tịch dựa lưng vào ghế, hứng thú đánh giá cô.

"Nghe cũng có lý đấy."

Nói xong, anh cười nhạt, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi đặt ly xuống.

Ánh mắt lười biếng nhìn sang cô, giọng điệu vẫn tùy tiện như cũ:

"Chúc tổng, cô thật lòng muốn hợp tác?"

"Không thì sao?"

Chúc Mạn nở nụ cười lịch sự.

Không lẽ tôi rảnh rỗi đến mức ngồi đây cười gượng với anh chắc?

Cố Tịch cười, gật đầu, lấy điện thoại ra, đẩy đến trước mặt cô.

Khoé môi anh khẽ nhếch, giọng nói lười nhác:

"Được thôi, để lại số điện thoại cá nhân đi."

Chúc Mạn: "?"

Mọi người: Số điện thoại cá nhân? Cố tổng này chẳng lẽ là đang có ý đồ khác?

Bảo sao lại chủ động sắp xếp bữa tiệc này.

"Sao? Không muốn à?"

Cố Tịch cong môi, nhướng mày nhìn cô.

"Sao lại không chứ."

Chúc Mạn cười dịu dàng.

Chỉ là một số điện thoại, ai cũng có thể cho mà.

Cô duỗi ngón tay, nhanh chóng bấm một dãy số, sau đó đẩy điện thoại trở lại trước mặt anh.

Cố Tịch hứng thú nhìn cô:

"Hợp đồng đã chuẩn bị chưa, Chúc tổng?"

Vừa dứt lời, Dư Đồng lập tức bước tới, cung kính đưa hợp đồng bằng hai tay:

"Cố tổng."

Cố Tịch nhận lấy, tùy ý lật vài trang, sau đó không nói hai lời, cầm bút lên, ký mạnh một nét dứt khoát.

Nét chữ rồng bay phượng múa, phong thái đầy phóng khoáng.

Mọi người xung quanh đều sững sờ, mỗi người một suy nghĩ.

Thiên Nghệ: Dễ dàng vậy à? Không phải nói Cố tổng của Hoàn Vũ nổi tiếng khó đối phó sao?

Hoàn Vũ: Cố tổng ăn nhầm thuốc à? Hay bị sắc đẹp mê hoặc rồi?

Chúc Mạn cũng có chút bất ngờ, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên, không chút dao động.

Cố Tịch đẩy hợp đồng về phía cô.

Chúc Mạn cầm bút, nhẹ nhàng ký tên mình.

Cố Tịch vươn tay về phía cô, nụ cười đầy ẩn ý:

"Chúc tổng, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ, Cố tổng."

Chúc Mạn bắt tay anh, nụ cười thanh nhã.

Đầu ngón tay người đàn ông khẽ lướt qua mu bàn tay cô, rồi nhanh chóng buông ra.

Hai công ty đạt được thỏa thuận hợp tác chiến lược, bầu không khí không còn gượng gạo như trước.

Mọi người nâng ly chúc mừng.

Cố Tịch nâng ly, khẽ chạm vào ly rượu của Chúc Mạn.

Anh hơi cúi người, giọng nói trầm thấp, lười nhác lại ám muội vang lên bên tai cô:

"Chúc tổng, coi như quà đáp lễ cho chiếc đồng hồ nhé."

Khoảng cách gần kề, hơi thở nóng rực của anh phả nhẹ bên tai.

Không hiểu sao, Chúc Mạn chợt nhớ đến đêm qua.

Tai có chút nóng lên.

Hành động có phần mờ ám này rơi vào mắt mọi người.

Ai nấy đều giả vờ không thấy, nhưng trong lòng đều đã hiểu rõ.

Cố Tịch dứt lời, ánh mắt vô tình quét qua đôi tai hơi ửng đỏ của cô.

Lòng hứng thú bỗng dâng cao, anh cười trêu chọc:

"Chúc tổng, sao tai đỏ rồi?"

Giọng nói trầm khàn, trêu đùa lộ liễu, lại như từng đợt ngứa ngáy rót vào tai cô.

Chúc Mạn liếc anh một cái.

Không nói gì, chỉ nâng ly uống cạn.

Liên quan quái gì đến anh chứ.

Thấy cô không để ý đến mình, Cố Tịch cũng không sao cả, chỉ cười cười, nhấp cạn ly rượu.

Cơm nước xong xuôi, trời vẫn chưa tối hẳn.

Trước cổng lớn của hội quán, Cố Tịch bước đến trước mặt Chúc Mạn, nhếch môi hỏi:

"Chúc tổng, tôi tiễn cô một đoạn nhé?"

Chúc Mạn cười đáp:

"Không cần đâu, Cố tổng."

Vừa dứt lời, một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ chói lọi trượt đến trước mặt cô.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Người đàn ông trong xe đeo kính râm, nở nụ cười, vẫy tay với cô:

"Bé yêu Mạn Mạn, lên xe nào."

Chúc Mạn gật đầu, quay sang nhìn Cố Tịch, mỉm cười:

"Vậy tôi đi trước nhé, Cố tổng."

Cô phất tay chào, sau đó mở cửa xe, ngồi vào trong.

Grum Grum__

Tiếng động cơ gầm rú, siêu xe phóng đi xa.

Cố Tịch đứng đó, ánh mắt lười biếng dõi theo chiếc xe đang rời xa dần.

"Tách."

Tiếng bật lửa vang lên.

Anh rút một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa, hờ hững hút một hơi.

Khói thuốc nhàn nhạt lan ra, lượn lờ xung quanh.

Gương mặt góc cạnh sắc nét ẩn hiện trong làn khói mơ hồ, khóe môi anh cong lên, nét cười đầy hứng thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK