• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Mạn lười biếng nằm trên sofa xem phim. Cách đó không xa, từ căn bếp mở vang lên tiếng xào nấu. Cô liếc mắt nhìn vài lần, trong lòng thầm nghĩ:

Người này biết nấu ăn sao?

Không biết đồ ăn làm ra có nuốt nổi không nữa.

Bất giác, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Ngay khi cô mơ màng thiếp đi, bỗng cảm giác có ai đó đang cọ cọ vào mặt mình.

Cô bị nhột mà tỉnh giấc, vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt điển trai đầy vẻ lười nhác kia ở ngay trước mắt. Anh thừa lúc cô ngủ mà chiếm tiện nghi, thậm chí môi còn áp lên môi cô.

Bốn mắt chạm nhau, chóp mũi kề sát, hơi thở quấn quýt, không khí bất giác trở nên nóng bức và mờ ám.

Chúc Mạn sững sờ trong thoáng chốc, sau đó lập tức đưa tay đẩy anh ra, phá tan bầu không khí ám muội. Cô ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm:

"Anh có cần phải đói khát đến mức này không?"

Người ta ngủ rồi mà vẫn còn rảnh rỗi đi hôn.

Đúng là lố bịch.

Cố Tịch khẽ nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt:

"Bạn gái của anh, anh muốn hôn thì hôn thôi."

Chúc Mạn hừ lạnh một tiếng, sau đó nghe thấy giọng nói của anh vang lên lần nữa:

"Cơm nấu xong rồi, bạn gái có cần bạn trai mình đút cho ăn không?"

Nghe cách xưng hô của anh, Chúc Mạn lập tức cảm thấy đau đầu. Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đã thay một bộ đồ ở nhà, ngữ điệu không kiên nhẫn:

"Anh có thể nói chuyện bình thường được không?"

Cố Tịch nhướng mày, lười nhác nhìn cô:

"Anh nói không bình thường chỗ nào? Chẳng phải nói rất hay sao?"

"Gọi tôi là Chúc tổng."

Chúc Mạn bực bội nói xong thì đứng dậy đi về phía bàn ăn.

Cố Tịch nhìn theo bóng dáng cô đầy vẻ bực dọc, khóe môi càng cong lên.

Chúc Mạn đứng trước bàn ăn, hơi nhếch môi, chỉ vào bốn món một canh có vẻ nhạt nhẽo vô vị trên bàn, rồi quay đầu nhìn anh:

"Đây chính là 'bữa tiệc lớn' mà Cố tổng nói sao?"

Cô vẫn còn nhớ rõ, lúc nãy người đàn ông này vừa xoa bụng cô, vừa thì thầm bên tai một cách đầy lười biếng:

"Gọi một tiếng 'bạn trai', anh sẽ vào bếp làm một bữa tiệc lớn cho Chúc tổng thưởng thức."

Chúc Mạn thực sự rất đói, thế nên nhìn anh một cái, mặt không đỏ tim không đập mà gọi một tiếng "bạn trai."

Kết quả, anh lại qua loa đối phó như vậy?

Quả nhiên, miệng đàn ông, toàn là lời dối trá.

Cố Tịch nhìn vẻ mặt cô, khẽ bật cười:

"Chúc tổng muốn bữa tiệc lớn thế nào? Sơn hào hải vị à? Đại tiểu thư à, em vừa mới nhập viện xong, trước tiên phải dưỡng dạ dày vài ngày. Sau này muốn ăn gì, chỉ cần làm nũng với anh một chút, anh sẽ nấu hết cho em, được không?"

Nói rồi, anh kéo ghế ra, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Nghe anh nói linh tinh, Chúc Mạn cười khẩy một tiếng, ngồi xuống, cầm đũa thử một miếng.

Không ngờ, cũng tạm chấp nhận được.

"Hợp khẩu vị Chúc tiểu thư không?"

Người đàn ông tựa lưng vào ghế, một tay đặt tùy ý trên lưng ghế cô, nghiêng người nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.

Chúc Mạn hờ hững liếc anh:

"Anh không ăn sao?"

Anh chỉ lắc đầu lười biếng, ánh mắt vẫn dừng trên mặt cô không dời đi. Chúc Mạn chẳng bận tâm, tiếp tục chậm rãi ăn.

Cố Tịch thấy cô đặt đũa xuống mà bàn ăn gần như vẫn còn nguyên, liền nhướng mày:

"Khó ăn đến vậy sao?"

Chúc Mạn không muốn nói với anh rằng thực ra cũng khá ngon, chỉ là buổi tối cô không ăn được nhiều.

Cô nhấp một ngụm nước ấm bên cạnh, sau đó lấy khăn giấy lau miệng, lười nhác trả lời:

"Cũng tạm, sau này Cố tổng phải luyện tay nghề nhiều hơn."

Cố Tịch nhìn cô, bật cười khẽ, sau đó bất ngờ vươn tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.

Chúc Mạn trừng mắt nhìn anh:

"Cố Tịch, anh đừng có quá cầm thú."

Dù sao cô cũng coi như là bệnh nhân nửa vời, nếu anh còn không kìm chế nổi thì đúng là đồ cầm thú.

"Thế nào mới gọi là cầm thú?"

Cố Tịch nhìn cô, môi cong lên lười biếng, rồi siết chặt eo cô, tay kia giữ lấy sau gáy cô, cúi đầu hôn xuống.

Hơi thở nóng bỏng lập tức hòa quyện.

Anh chìm đắm trong cô, cố gắng kiềm chế bản thân, dịu dàng m.út lấy môi cô, đến khi khóe mắt cô ửng đỏ mới chậm rãi dừng lại.

Môi mỏng của anh lướt nhẹ trên môi cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút cám dỗ:

"Yên tâm, không làm gì đâu, chỉ hôn thôi, được không? Em có biết một tháng nay anh nhớ em đến mức nào không?"

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt tràn ngập tình ý nồng nàn, rồi lại cúi đầu hôn tiếp, dây dưa đầy quyến luyến.

Chúc Mạn thở nhẹ, đáp lại anh.

Cô không để tâm đến lời anh nói, chỉ coi đó là những câu buột miệng khi d.ục v.ọng dâng trào mà thôi.

Không biết hai người hôn bao lâu.

Chúc Mạn chẳng rõ từ khi nào mình lại ngồi hẳn trên người anh, vòng tay ôm cổ anh, tựa đầu vào hõm vai anh mà thở nhẹ.

Hơi thở của người đàn ông cũng trở nên nặng nề.

Anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt dựa vào vai mình, vén lại những sợi tóc lộn xộn trên mặt cô, rồi cúi xuống hôn lên trán cô.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn:

"Chúc tổng có nhớ anh không?"

Chúc Mạn mệt muốn chết, mắt cũng lười mở. Nghe thấy anh hỏi, cô uể oải trả lời:

"Không nhớ."

Nụ cười trên mặt Cố Tịch thoáng khựng lại.

Ngay sau đó, cô lại cất giọng mềm mại đầy mị hoặc, như làm nũng mà cũng như ra lệnh:

"Mệt quá, bế tôi đi ngủ đi."

Cố Tịch cảm thấy lòng mình mềm nhũn, siết chặt vòng tay ôm eo cô, cố tình trêu:

"Gọi anh một tiếng 'anh trai' đi"

Chúc Mạn nhăn mày, buồn ngủ đến cực hạn:

"Cố Tịch, anh phiền quá."

Anh vẫn nhàn nhã trêu cô:

"Gọi một tiếng 'anh trai' rồi đi ngủ."

Chúc Mạn mệt mỏi đến mức chẳng muốn cãi nữa, cô khẽ hé mắt, đôi mắt ngập đầy cơn buồn ngủ lơ đãng nhìn anh:

"Anh trai."

Giọng nói mềm mại lười biếng như một con mèo nhỏ ngái ngủ, khiến tim người đàn ông rung lên.

Cố Tịch cúi đầu nhìn cô, đôi mắt tối lại, giọng nói trầm khàn:

"Sau này đều gọi anh trai, được không?"

Ánh mắt người đàn ông nóng rực, ẩn chứa ý vị sâu xa.

"Tôi có anh trai rồi."

Chúc Mạn liếc anh một cái, không biết phải diễn tả cảm giác lúc này như thế nào, bèn dời ánh nhìn, im lặng nhắm mắt lại.

Cố Tịch nhìn cô, khóe môi nhẹ cong lên, không tiếp tục trêu chọc nữa mà ôm lấy cô, siết chặt vào lòng, bước về phía phòng ngủ chính trên lầu.

Chẳng bao lâu sau, Chúc Mạn đã được đặt lên giường.

Cô mệt đến mức không muốn mở mắt, mơ mơ màng màng cảm nhận được có người giúp cô cởi quần áo, thay vào bộ đồ ngủ thoải mái.

Giường bên cạnh hơi lún xuống, ngay sau đó cô đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Chúc Mạn khẽ rúc vào, tìm một tư thế dễ chịu hơn, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Hôm sau, sắc trời đã sáng.

Chúc Mạn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.

Đây là lần đầu tiên cô thức dậy mà nhìn thấy anh ngay trước mắt.

Đầu cô gối lên cánh tay anh, tay vô thức đặt trên eo anh, cả người rúc vào trong lòng anh, tư thế thân mật đến tự nhiên.

Giống cô chỗ nào chứ.

Chúc Mạn thu tay về, vừa định rời khỏi vòng ôm thì cánh tay trên eo lập tức siết chặt, kéo cô sát vào lồng ng.ực.

Giọng nói khàn khàn, trầm ấm của người đàn ông vang lên, đầy quyến rũ:

"Chào buổi sáng, bạn gái yêu quý của anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK