Mùng Ba Tết.
Tần Hoa Lan thấy Chúc Mạn đã gần như khỏi cảm, liền dẫn cả nhà về thăm nhà mẹ đẻ.
Cụ ông nhà họ Tần vốn luôn nghiêm nghị, ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng hôm nay trên gương mặt lại hiếm hoi lộ ra chút ý cười. Dù vậy, trên người ông vẫn mang một loại khí thế uy nghi khó tả.
Nhắc đến người mà Chúc Mạn sợ nhất, không ai khác chính là ông ngoại cô.
Cô chỉ nhớ hồi nhỏ mình bị ông đánh không ít lần. Mỗi khi cô cùng cậu anh họ Tần Chiêu, người chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nghịch ngợm mà bị ông bắt gặp, hai đứa liền bị túm lại đánh cho một trận, mà lần nào cũng không nhẹ.
Có lần, không biết Tần Chiêu đã làm gì, chỉ thấy anh ta khóc lóc bị hai người mặc quân phục lôi đi, nói là phải bắt về đơn vị.
Một nhóc con bé xíu, vừa khóc vừa giơ tay về phía cô cầu cứu.
Chúc Mạn sợ đến mức tối đó lập tức gọi điện cho tài xế ở nhà, đòi về ngay trong đêm. Từ đó về sau, cô nhất quyết không chịu ở lại đây lâu nữa.
Có lẽ do cô mách lẻo, bà Tần Hoa Lan đã "giáo huấn" ba mình một trận. Từ đó về sau, ông ngoại cô đối với cô chỉ còn lại thái độ "mắt không thấy, tâm không phiền".
Lần này không biết vì sao, rõ ràng cô đã cố tình ngồi rất xa rồi, vậy mà ông ngoại lại đặc biệt chú ý đến cô.
Ông vừa uống trà, vừa nhìn qua đám người trong phòng, lập tức chỉ thẳng vào cô mà hỏi:
"Mạn Mạn vẫn chưa có bạn trai à?"
"Sao thế ạ, ông ngoại?" Chúc Mạn nở nụ cười nhàn nhạt, giọng còn hơi nghẹt mũi vì cảm, "Ông muốn có cháu rể rồi à? Vậy cháu sẽ cố gắng, lần sau nhất định đưa bạn trai về cho ông xem."
Cô nói chuyện lúc nào cũng kiểu nửa đùa nửa thật, mọi người nghe riết cũng quen, cười cười rồi lại chuyển sang chủ đề khác.
Mãi đến bữa tối, khi nhìn thấy vị khách bất ngờ, Chúc Mạn mới hiểu ra dụng ý thực sự của ông ngoại mình.
Thì ra là muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Đối phương là một Thiếu tá Không quân.
Tên Hách Hướng Dương, là cháu trai của ông cụ Hách – bạn chiến hữu lâu năm của ông ngoại cô, đồng thời cũng là chiến hữu thân thiết của anh họ cô, Tần Chiêu.
Nhà anh ta nằm ngay cạnh nhà ông ngoại cô.
Một đám người rôm rả ăn xong bữa tối từ rất sớm, dưới màn tung hứng phối hợp nhịp nhàng của ông ngoại cô và ông cụ Hách.
Cuối cùng, Tần Chiêu buột miệng đề nghị: "Đi xem phim đi, chẳng phải bộ phim do công ty em họ đầu tư vừa ra rạp à? Còn hot lắm đấy."
Ông cụ Tần thấy ý kiến hay, lập tức quyết định ngay.
Chúc Mạn trừng mắt nhìn Tần Chiêu, nhưng anh ta chỉ nhún vai, tỏ ý mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Cô lại nhìn sang mẹ mình – bà Tần Hoa Lan, nhưng bà thậm chí chẳng thèm liếc cô một cái.
"Nhưng con không có hứng thú xem phim lắm." Chúc Mạn vẫn cố giãy giụa, lười biếng dựa vào ghế sofa, không nhấc nổi một ngón tay.
Tần Chiêu chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp kéo cô đứng dậy lôi ra ngoài, vừa kéo vừa nói: "Xem phim thôi mà, có gì to tát đâu. Đi đi, coi như kết thêm bạn bè, ai bắt em phải kết hôn đâu, làm gì mà ẻo lả thế."
Hậu quả của hành động này chính là—
Ngay tại rạp phim Hoàn Vũ, nhân lúc Hách Hướng Dương đi vào nhà vệ sinh, Chúc Mạn thẳng tay "trừng phạt" Tần Chiêu một trận.
Vừa rồi trước mặt người ngoài không tiện ra tay, giờ thì cô lập tức vặn lấy cánh tay anh ta.
Lực ra tay vẫn thô bạo chẳng khác gì hồi nhỏ, khiến Tần Chiêu đau đến mức vội vàng đầu hàng: "Ấy ấy ấy, đại tiểu thư, anh sai rồi! Bên phía ông ngoại, anh lo liệu giúp em được chưa?"
"Thế còn tạm được." Chúc Mạn lại vặn tay Tần Chiêu thêm một cái rồi mới chịu buông ra.
"Em xuống tay nặng thật đấy, em họ." Tần Chiêu xoa xoa cánh tay, rồi tiện thể đưa tay đẩy nhẹ trán cô.
Cảnh tượng trên ghế sofa này vừa hay lọt vào mắt nhóm người Cố Thu đang bước ra từ rạp chiếu phim.
Dưới ánh đèn đậm chất điện ảnh trong rạp, trai xinh gái đẹp ngồi cạnh nhau, trông vô cùng hút mắt.
Mà lại ngay trong rạp chiếu phim thuộc tập đoàn nhà mình.
Cố Thu vô thức liếc nhìn anh trai mình.
Quả nhiên, sắc mặt anh đen kịt thấy rõ.
Cố Thu bước nhanh theo bóng lưng tức giận rời đi của anh trai mình, không biết phải an ủi thế nào, cuối cùng chỉ buột miệng:
"Anh, thằng đó không đẹp trai bằng anh đâu."
Tịch Tình cũng đứng bên cạnh phụ họa: "Em cũng thấy vậy."
Hai người họ cứ như đang nói chuyện với không khí, hoàn toàn bị ngó lơ.
"......"
Cố Thu và Tịch Tình lặng lẽ liếc nhìn nhau.
...
Xem phim xong, Chúc Mạn được Tần Chiêu đưa về Chúc gia.
Cả quá trình, Chúc Mạn và vị Thiếu tá Không quân đó không có nhiều sự tiếp xúc, cả hai chỉ vì mặt mũi mà tham gia cho có, tất cả đều nhờ vào Tần Chiêu làm cầu nối, khuấy động không khí.
Khi đến Chúc gia, cổng vừa mở.
Tần Chiêu chuẩn bị lái xe vào thì một tiếng còi xe chói tai cắt ngang màn đêm.
Cả Chúc Mạn và Tần Chiêu đồng loạt nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một chiếc xe màu đen đỗ không xa, đèn pha sáng chói, hơi lóa mắt.
Chúc Mạn đưa tay che mắt một lúc, đợi mắt quen dần, cô mới nhìn rõ hơn.
Người đàn ông ngồi trong xe, lặng lẽ hút thuốc, ngón tay có ánh sáng của lửa, trong bóng đêm, dáng vẻ của anh có chút mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm.
"Là ai vậy? Sao lại cảm thấy sát khí nặng quá vậy?" Tần Chiêu nhìn một chút rồi hỏi.
"Anh có thể đi rồi." Chúc Mạn không trả lời anh ta, chỉ nói một câu rồi xuống xe.
Tần Chiêu: "......"
Trước khi rời đi, anh ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Chắc chắn người này không phải đến đòi nợ em đâu nhỉ? Em sẽ không bị đánh đấy chứ?"
Chúc Mạn không nói gì, chỉ liếc anh ta một cái.
Khi xe của Tần Chiêu khuất bóng, Chúc Mạn mới tiến lên, đi đến bên chiếc xe hơi đen.
Nhìn người đàn ông trong xe, cô hơi nhếch khóe môi, giọng điệu mê hoặc nói: "Muộn vậy rồi, Cố tổng đến nhà tôi làm gì thế?"
Người đàn ông liếc nhìn, ánh mắt tối lại, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Người đàn ông kia là ai?"
Chúc Mạn nhịn không được muốn trêu chọc anh: "Người đàn ông đó à, bạn trai mới của tôi đấy, thấy sao hả? Có đẹp trai không?"
Chúc Mạn nói xong, người đàn ông trong xe im lặng.
Chỉ thấy anh rít một hơi thuốc, phả ra, cuối cùng vứt điếu thuốc vào gạt tàn, mở cửa bước xuống xe.
Một tiếng "rầm", cửa xe đóng sầm lại.
Chúc Mạn chưa kịp phản ứng, eo đã bị siết chặt, cô bị anh ôm lấy rồi ép chặt vào thân xe. Cơ thể người đàn ông áp sát hoàn toàn lên cô.
Anh đè lên cô, hôn một cách dữ dội và cuồng nhiệt.
Một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt ập đến, cô chưa kịp thở thì đã bị đôi môi lạnh lẽo của anh chiếm lấy, đau rát.
Thân thể anh đè lên cô như một bức tường, nặng nề không cách nào đẩy ra được.
Chẳng bao lâu sau, một cơn đau nhói dữ dội lại truyền đến từ đôi môi, vị tanh của máu hòa lẫn giữa hai người, đau đến mức cô muốn bật khóc.
Anh cắn chặt môi cô không chịu buông, hơi thở nặng nề phả lên người cô.
Chúc Mạn không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô đẩy mạnh anh ra, lùi lại vài bước, đưa tay chạm vào đôi môi đau rát của mình, đầu ngón tay dính đầy máu.
Cô tức giận quát: "Cố Tịch, cắn người, anh bị điên à?"
"Anh bị điên."
Cố Tịch nhếch môi cười giễu cợt, trong màn đêm dày đặc và tĩnh lặng, anh hơi cúi mắt xuống, nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn, từng chữ từng câu đều nóng bỏng và chân thành:
"Kể từ khi gặp em, anh đã điên rồi, Chúc Mạn. Anh thích em, thích đến mức mỗi ngày anh đều cảm thấy bản thân như một kẻ điên, em có biết không? muốn em cười với anh, muốn em làm nũng với anh. Anh muốn ôm em, muốn hôn em, muốn mỗi sáng mở mắt ra là có thể nhìn thấy em. Anh muốn em có thể nhìn anh lâu hơn một chút, muốn em thích anh dù chỉ một chút..."
Nói đến đây, anh bỗng nhiên dừng lại, khẽ cười tự giễu:
"Chuyện đó... khó đến vậy sao?"
"......" Chúc Mạn nhìn anh.
Cô thừa nhận, giây phút ấy, trái tim cô vừa chua xót, vừa mềm mại, nhưng đồng thời cũng rực cháy và đập loạn nhịp không ngừng.
Một loạt cảm xúc phức tạp ập đến trong nháy mắt.
"Cố Tịch, anh đúng là phiền thật đấy..."
Cô mang theo chút nghèn nghẹn vì đang nghẹt mũi thốt ra một câu.
Trái tim Cố Tịchtrong khoảnh khắc ấy như rơi xuống đáy vực.
Một cơn gió lạnh lùa qua, rét buốt thấu xương.
Không biết đã kích hoạt kỹ năng ho từ khi nào, Chúc Mạn vừa dứt lời thì đột nhiên không kiểm soát được mà ho dữ dội.
Cố Tịch nhìn cô ho đến đỏ cả mặt, hàng mày nhíu chặt, anh cởi áo khoác của mình ra, phủ lên đầu cô, giọng điệu không rõ cảm xúc:
"Vào nhà uống thuốc đi."
Chúc Mạn: "......"
Cuối cùng, cô vừa ho vừa bước vào biệt thự.
Quản gia thấy vậy, lập tức bảo người chuẩn bị thuốc.
Về đến phòng.
Sau khi uống xong thuốc do người hầu mang đến, Chúc Mạn ngồi lặng lẽ trước gương, nhìn đôi môi bị cắn đến rách, đưa tay chạm nhẹ vào.
Vết thương đã bắt đầu đóng vảy, vẫn còn đau.
Những lời Cố Tịch vừa nói, vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô.
Cả đêm Chúc Mạn không tài nào chợp mắt nổi.
Sáng hôm sau.
Hứa Thi Ý tỉnh dậy, theo thói quen cầm lấy điện thoại xem. Trên màn hình WeChat, có tin nhắn từ Chúc Mạn.
Cô mơ màng mở ra, nhưng vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
!!!
Chúc Mạn gửi đến hai tin.
[zm: Thi Ý]
[zm: Hình như tớ thật sự có chút thích anh ấy rồi.]
Thời gian gửi tin nhắn—4 giờ sáng.