• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hứa Thi Ý gọi điện tới, Chúc Mạn mới chợp mắt được một lát.

"Bên cạnh cậu không có ai chứ?"

Hứa Thi Ý hỏi trước. Chúc Mạn kéo dài giọng, ngái ngủ đáp một tiếng: "Ừm..."

Nghe thấy thế, Hứa Thi Ý rõ ràng kích động:

"Ui chu choa, nhắn tin lúc hơn bốn giờ sáng, là cả đêm mất ngủ chỉ nghĩ về đàn ông, hay là vừa lăn giường với người ta xong hả?"

"Nói thật nhé, đến Tô Hoài Niên cậu còn chưa bao giờ nói thích, vị Cố tổng này đúng là có chút sức hút đấy nhỉ?"

Chúc Mạn còn đang mơ mơ màng màng, chẳng nghe rõ cô ấy nói gì, đặt điện thoại sang một bên rồi lại ngủ tiếp.

Hứa Thi Ý tự lẩm bẩm một hồi, không nghe thấy động tĩnh gì từ đầu bên kia, mới chịu cúp máy.

Giữa chừng, Chúc Mạn bị người hầu gọi dậy để uống thuốc, uống xong lại ngủ một mạch đến tận giờ ăn tối mới tỉnh.

Đói đến mức không chịu nổi.

Lúc cô xuống lầu ăn cơm, trong nhà chỉ có mỗi mẹ cô, bên cạnh là quản gia và mấy người hầu.

Trong không gian rộng lớn của phòng ăn, ngay khi Chúc Mạn xuất hiện, đôi môi bị rách lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

"Môi con bị sao thế này?" Tần Hoa Lan nhìn cô, ánh mắt đầy dò xét.

Quản gia liếc mắt nhìn một cái. Hôm qua ông đã để ý thấy nhưng không dám hỏi.

Nghe mẹ hỏi, động tác ăn cơm của Chúc Mạn khựng lại một chút, lúc này mới nhớ ra tối qua bị ai đó cắn quá mạnh.

Sớm biết thế thì đã ăn trên lầu rồi, xuống đây làm gì để đập vào mắt bà ấy chứ.

"Hôm qua ăn uống không cẩn thận, cắn trúng thôi ạ." Cô mặt không đổi sắc đáp.

Tần Hoa Lan: "......"

"Cắn thành thế này con cũng giỏi thật đấy. Nhìn xem có ra thể thống gì không. Chúc Mạn, những lời mẹ dặn con đừng có coi như gió thoảng bên tai."

Chúc Mạn cúi đầu, chậm rãi ăn cơm: "Biết rồi."

"Biết cái gì?" Tần Hoa Lan hỏi.

Chúc Mạn ngẩng lên, khẽ cười với bà: "Lần sau con sẽ cẩn thận hơn, cố gắng không tự cắn phải môi mình nữa."

"......"

Tần Hoa Lan lười đôi co với cô, im lặng ăn tiếp, suốt một lúc lâu không nói gì thêm.

"Con ăn xong rồi, mẹ ăn từ từ nhé."

Chúc Mạn vừa ăn xong, chuẩn bị đứng dậy thì bị gọi lại.

"Đúng rồi."

Cô chạm phải ánh mắt của mẹ, liền nghe thấy bà hỏi:

"Hôm qua con với Hướng Dương nhà ông Hách thế nào?"

"Chả thế nào cả." Chúc Mạn khẽ cười, nói thật.

Nói xong, cô lập tức đứng dậy rời đi.

Tần Hoa Lan: "......"

...

Chúc Mạn trở về phòng, nằm dài trên sofa, mở danh sách chặn và gỡ chặn ai đó, suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn.

[zm: Cố tổng cắn rách môi tôi, đến ăn cơm cũng khó, có phải nên bồi thường gì đó không?]

Tin nhắn gửi đi rất lâu sau mới nhận được phản hồi từ đối phương. Anh chuyển khoản liên tục mấy lần, kèm theo một câu hỏi:

[Đủ chưa?]

Chưa kịp trả lời, tiền lại tiếp tục ào ào đổ về tài khoản của cô.

Chúc Mạn: "......"

Lười nhận tiền, cô chỉ trả lời một câu:

[Muốn ăn bánh tuyết của Quế Chi Các.]

Cô chờ mãi, cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn từ anh:

[Không phải có bạn trai rồi sao? Người tối qua đó, chân bị què hay gì?]

Nhìn tin nhắn của anh, Chúc Mạn khẽ nhếch môi, gửi lại một câu:

[Chân anh ta thì không què.]

Rồi chậm rãi gõ thêm một câu:

[Chỉ là không phải bạn trai tôi, sai bảo không được.]

Nhưng vừa gửi đi, trên màn hình liền xuất hiện một dấu chấm than đỏ chói.

Chúc Mạn nhìn màn hình, bật cười vì tức.

Lúc này, Cố Tịch đang ở Hongkong, cùng một nhóm người uống rượu trong quán bar.

Anh dựa vào sofa, châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bên cạnh anh, Bùi Vân Thâm tận mắt chứng kiến anh vừa chuyển tiền cho ai đó xong thì đen mặt chặn luôn người ta, nhưng chỉ vài phút sau lại gọi điện sắp xếp người đi mua đồ ăn gửi qua.

Bùi Vân Thâm không nhịn được, cảm thán:

"Chậc chậc chậc, thật không ngờ cậu lại lụy tình như vậy."

Cố Tịch thản nhiên ném điện thoại xuống bàn trà, liếc anh ta một cái:

"Tôi nghe nói dạo này cậu hay chạy đến Bắc Thành một mình, làm gì đấy?"

Bùi Vân Thâm khẽ ho một tiếng, chột dạ dời mắt đi, cầm ly rượu lên uống.

Ninh Hạo ở bên cạnh hờ hững nói:

"Bấm đốt ngón tay tính thử, chắc lại là vì phụ nữ. Bắc Thành có cái gì mà khiến hai cậu như bị trúng bùa mê thuốc lú thế? Ai cũng bị hút về đó như điên."

Nói xong, anh ta lắc đầu đầy khó hiểu.

Chúc Mạn bị chọc tức, liền vào nhóm chat ba người với Hứa Thi Ý và Thời Kỳ, gửi một tin nhắn.

Khi Chúc Mạn sửa soạn xong và ra ngoài, vừa hay gặp mẹ cô.

Nhìn cô một thân trưng diện đẹp đẽ, Tần Hoa Lan hỏi:

"Cảm cúm vừa khỏi đã lại ra ngoài ăn chơi sao?"

Chúc Mạn nghiêm túc sửa lại:

"Gì mà ăn chơi, phải gọi là bồi dưỡng tình cảm giữa bạn bè."

"Không được uống rượu." Tần Hoa Lan dặn dò.

Chúc Mạn vui vẻ đồng ý ngay, nói xong liền ra khỏi cửa.

Bảo vệ đã chờ sẵn bên ngoài, thấy cô đi ra liền cung kính mở cửa xe phía sau.

Nhìn theo hướng xe rời đi, Tần Hoa Lan chỉ biết lắc đầu.

Chỉ có mỗi một cô con gái, hồi nhỏ nuông chiều quá mức, kết quả bây giờ chẳng thể quản nổi.

Nếu không phải vì bà có tâm thái đủ vững, phần lớn thời gian nhắm một mắt mở một mắt, e rằng đã bị cô chọc tức đến phát bệnh rồi.

Đợi đến khi không còn thấy bóng xe nữa, Tần Hoa Lan tùy ý hỏi người hầu bên cạnh:

"Gần đây có ai đến tìm tiểu thư không?"

Người hầu suy nghĩ một chút, rồi đáp:

"Thưa phu nhân, có đối tác làm ăn của tiểu thư từng đến."

Tần Hoa Lan gật đầu, không mấy bận tâm.

...

Phòng bao riêng tại hội quán Tần Hòa, ánh sáng mờ ảo, bầu không khí đầy mê hoặc.

Hứa Thi Ý ngồi gần, liếc mắt một cái liền phát hiện môi của Chúc Mạn bị nứt, cô lập tức trêu chọc với vẻ mặt đầy ẩn ý:

"Wow, tối qua kịch liệt vậy sao? Kể chi tiết cho tớ nghe đi, tớ tò mò lắm."

Chúc Mạn lười biếng liếc cô một cái, hờ hững đáp:

"Nghe chuyện người khác không bằng tự mình thử đi."

Đúng lúc Thời Kỳ ghé đầu lại:

"Thử cái gì? Tớ cũng có thể thử."

Hứa Thi Ý bực mình, giơ tay đẩy cậu ta ra:

"Liên quan gì đến cậu, lo uống rượu của cậu đi!"

Thời Kỳ bị đẩy sang một bên, xoa xoa mũi, ngượng ngùng quay đầu lại.

Nhìn cảnh này, Chúc Mạn không nhịn được mà bật cười.

Hứa Thi Ý đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra. Cô và Chúc Mạn cùng quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy quản lý dẫn theo Cố Thu và Tịch Tình bước vào, phía sau không còn ai khác.

Hứa Thi Ý lập tức vẫy tay nhiệt tình:

"Thu Thu, Tịch tiểu thư, bên này này."

Cố Thu khoác tay Tịch Tình, mỉm cười bước vào, không quên chào hỏi:

"Chị gái Chúc, chị Thi Ý."

Thời Kỳ ngồi bên cạnh đùa giỡn:

"Sao không gọi là anh Kỳ?"

Hứa Thi Ý không nhịn được đá một cái vào cậu ta, bảo cậu ta tránh ra, Thời Kỳ liếc nhìn cô, lầm bầm một câu rồi đứng dậy, ngồi sang chỗ khác.

Cố Thu vừa ngồi xuống, Hứa Thi Ý cười tươi nhìn cô, hỏi thay cho một người phụ nữ khác:

"Cố tổng đâu, sao không tới?"

Cố Thu đáp một cách tùy ý:

"Anh em á, về Hongkong rồi."

"Về rồi à?" Hứa Thi Ý vô thức liếc nhìn người phụ nữ đang dựa lưng lười biếng bên cạnh.

Cố Thu gật đầu:

"Đúng vậy."

"Meo~"

Đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, Cố Thu nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy chú mèo bên cạnh Chúc Mạn.

Cô không nhịn được "Wow" một tiếng:

"Mèo dễ thương quá, chị gái Chúc, em có thể ôm nó không?"

Chúc Mạn gật đầu.

Cố Thu vui vẻ từ trên đùi Hứa Thi Ý nghiêng qua, muốn ôm mèo, thì lại vô tình nhìn thấy vết thương trên môi của Chúc Mạn. Cô ngây người một lát, rồi nghĩ đến cảnh tượng mà hôm qua mình đã thấy.

Cảm giác trong lòng cô có chút khó chịu.

Không ngờ chị gái Chúc lại có mối quan hệ tình cảm và nồng nhiệt với bạn trai như vậy, bảo sao hôm nay anh trai cô lại về Hongkong.

Cố Thu thở dài ôm mèo và vuốt ve nó.

"Thật đáng thương."

Cô thầm nghĩ anh trai mình thật sự rất đáng thương, không tự chủ được còn nói ra tiếng:

"Ai đáng thương vậy?"

Cố Thu phản ứng lại, mỉm cười với cô ấy rồi nói linh tinh:

"Em nói anh trai em, có vẻ bị cảm, nên về Hongkong rồi, thật đáng thương."

"À đúng rồi, chị gái Chúc, chị khỏi cảm chưa?" Cố Thu nhìn Chúc Mạn hỏi.

Chúc Mạn khẽ mỉm cười với cô ấy:

"Khỏe rồi."

"Thời tiết Bắc Thành lạnh thật ha."" Cố Thu vừa cười vừa nói.

...

Sau một buổi tối chơi ở Tần Hòa, thời gian không còn sớm, mọi người mới bắt đầu rời đi.

Chúc Mạn nghe lời mẹ, không uống một giọt rượu nào.

Cô trở lại Chúc gia mà chả có hứng thú gì, vừa vào phòng đã nhìn thấy hộp đựng bánh tuyết của Quế Chi Các trên bàn trà.

Người hầu đứng ở cửa, nhìn thấy cô dừng lại, mắt nhìn vào món đồ trên bàn, liền lên tiếng:

"Tiểu thư, đây là có người gửi cho cô."

...

Sắp đến mười hai giờ.

Chúc Mạn tắm xong nằm trên giường, trước khi đi ngủ, cô đã mua vé máy bay cho chuyến đi đến Hongkong vào chiều mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK